Cuộc sống chính là sống những tháng ngày buồn chán tẻ nhạt liên tiếp nhau, liên tiếp lặp lại không có điểm dừng. Khế Phương cũng chính là bị cái vòng quay cuồng của cuộc sống mà không thể nào thoát ra được.
Cô nhận học viên mới, tạm biệt những học viên cũ rồi lại tiếp tục nhận những người có khi chỉ là thoáng qua trong phút chốc.
Chiều ta dần buông, Khế Phương ngồi trong góc sàn thả mình ngắm những tia nắng lẻ loi đơn độc tìm chỗ chú ẩn. Nếu như cô là những tia nắng kia có lẽ cô cũng cô đơn như vậy, buồn chán như vậy, cũng được nhiều người đưa mắt dõi theo nhưng không có ai đến bên sánh bước.
"Khế Phương! Lại đây!"
Là anh Cả gọi cô.
Khế Phương do dự một lúc rồi nhanh chóng chạy lại. Không phải hôm nay anh ấy không có thời gian trống dưới sàn tập sao? Sao bây giờ lại có mặt ở đây?
"Đeo vào!"
Ném cho cô đồ bảo hộ rồi vứt lại câu nói chẳng rõ ràng.
Anh Cả là đang muốn đánh Khế Phương sao? Sao tự nhiên lại nổi hứng muốn đánh người khác như thế? Có bao nhiêu đàn ông trong này không có hứng thú sao? Mắc gì phải bắt một tiểu cô nương yếu đuối như Khế Phương tiếp bài?
"Anh Cả hôm nay rảnh rỗi nhỉ! Nhưng em vừa tập luyện xong, rất mệt!"
Khế Phương tự biết bản thân đánh không lại, nên đấy chỉ có nước cho đo ván sớm bèn đánh bài khó.
"Không sao! Tôi sẽ nhẹ tay!"
Khế Phương cứng họng luôn. Làm gì có ai không biết anh Cả không biết nhẹ tay là gì? Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917895/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.