Khế Phương ở tại biệt thự cũng mấy hôm, nhưng ngoại trừ Sương Phong tới vài lần lấy tài liệu thì hầu như chẳng gặp ai.
“Đây mà là nhà sao? Như vậy cũng yên tĩnh quá mức rồi đó!”
Cô thủ thầm trong lòng: nhất định phải làm thứ gì đó khiến cuộc sống của bản thân trở lên thú vị. Chí ít đến khi cô bắt buộc phải rời đi thì khi nhớ lại cũng không quá đỗi đau lòng.
- Nuôi một con mèo thì sao? Hay nuôi chó?
Khế Phương lấy điện thoại từ trong túi xách, nhắn hỏi ý kiến Dư Vu Quân:
“Em nuôi một con chó trong nhà được không? Bình thường không có ai nói chuyện cảm thấy rất tẻ nhạt.”
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu đã thấy hồi âm.
“Được. Sương Phong thi thoảng có ghé qua, nói chuyện với cậu ấy cũng khá thú vị. Chú Phương có rất nhiều chuyện để nghe, nội dung cũng được nhưng lan man lặp lại. Sương Phong biết chỗ mua, em có thể nhờ cậu ta dẫn đi.”
“Em tự mua cũng được. Không cần phiền cậu ấy!”
“Vậy em ở nhà nhớ dùng bữa đúng giờ. Đói có thể bảo đầu bếp nấu thêm. Đi làm không cần quá sức.”
Khế Phương chỉ biết vâng lại một dòng rồi gửi đi.
Nếu người đàn ông này thực sự là một tình yêu boy love thì Khế Phương chắc cũng nguyện ý mà đu theo tình cảm của họ mất.
Cô còn chưa kịp vui mừng được bao lâu đã thấy Sương Phong bước vào trong biệt thự. Câu ta dạo này quả thực rất hay xuất hiện lấy tài liệu. Là lấy tài liệu thật hay cố tình đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917890/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.