Khế Phương được phân công một phòng riêng nhỏ trong khu ký túc xá. Phải nói rằng với một kẻ nghèo kiết xác như cô bây giờ thì việc được công ty bao ăn ở chính là đại đức.
Cô sắp xếp đồ đạc một hồi mới cảm thấy ổn thoả, tự thưởng cho mình một khoảng nhìn ngắm căn phòng.
Khu ký túc xá của nhân viên công ty nằm ngay sau phòng tập lớn, chỉ đi nhanh mấy bước chân cũng có thể tới nơi chẳng tốn sức. Vì Khế Phương là người mới nên được sắp xếp ngay tầng 1 cho thuận tiện làm quen mọi người. Gian phòng nhỏ, có lẽ là nhỏ hơn rất nhiều với phòng của cô ở nhà họ Trịnh, nhưng chẳng sao.
“Thật thoải mái!”
Khế Phương nằm dài trên giường, cố hít lấy từng ngụm không khí phảng phất hương hoa ngọt ngào. Vừa nãy cô có thấy qua vườn hoa nhưng không nghĩ rằng chúng toả hương xa tới vậy.
Bận bịu cả ngày bây giờ cô mới có thời gian kiểm tra điện thoại. Chiếc iphone cũ rích sập nguồn không biết từ bao giờ đang bị chính chủ nhân của nó ép buộc phải khởi động.
“Nếu mày biết nói cắc hẳn sẽ mắng tao rất nhiều lần đúng không?”
Ánh nhìn của Khế Phương đang tối sầm bỗng bị doạ tới kinh hồn bạt vía mà mau chóng bật dậy.
Cái gì đây? 257 cuộc gọi? Chết tiệt?
Rinh…rinh…rinh…
Điện thoại vừa mở nguồn, cô còn chưa kịp thích ứng với sự hoản loạn này thì đã nhảy sang hoảng loạn khác.
Màn hình hiện lên hai chữ Đăng Bảo lạnh nhạt khiến Khế Phương có chút cau mày khó hiểu. Hắn ta gọi tới 257
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917870/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.