Chiếc ô tô sang trọng đậu lại chính sảnh trung tâm thương mại Kính Nghị, cánh cửa đen bong một lần nữa mở ra, Đăng Bảo vẫn như mọi khi nhanh chóng xuất hiện trước mặt nhân viên rồi khuất bóng.
Nhưng hôm nay mọi chuyện ngạc nhiên không còn vương lại trên người Phó giám đốc mà hết thảy đổ dồn về phía Khế Phương.
“Chỉ là một nhân viên chùi tolet mà lại thành thư ký riêng trong một đêm? Chắc hẳn đã làm chuyện gì không đáng nhắc đến.”
“Nhưng cũng phải công nhận, ngày trước làm nhân viên vệ sinh trông có khác gì một bà già mà bây giờ lại hoá tắc kè vậy? Quả là thủ đoạn cũng không tầm thường.”
“Chỉ khổ thân Tĩnh Nhi thôi! Hy sinh biết bao cho công ty mà lại bị một bà già từ trên trời rơi xuống cướp mất. Có khi tôi cũng xin làm nhân viên lau tolet, một bước đổi đời lên mây cũng lên.”
…
Lần đầu tiên Khế Phương cảm nhận được bản thân thật may mắn khi chùm tóc dài đến như vậy. Bởi toàn bộ gương mặt cô ngay chính lúc này hoàn toàn phải dựa vào bộ tóc giả để tránh né những ánh mắt thị phi xung quanh.
“Mấy người mau làm việc đi. Hôm nay có buổi họp thương lượng rất quan trọng, lát nữa đối tác tới mà thấy mấy người chẳng khác nào những bà bán rau ngoài chợ thì xem Phó giám đốc xử lý như thế nào.”
Anh Khoa Chiến - trưởng phòng thị trường vừa thấy mấy lời lẽ không hay đã vội xua đám người nhiều chuyện về khu vực bán hàng, cúi chào Khế Phương.
Tĩnh Nhi đi đằng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/244153/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.