Căn phòng sáng lấp lánh ánh đèn chùm rực rỡ, người ra người vào không thể nào đếm hết. Trong cái biệt phủ cách đường lớn một đoạn im ắng này chỉ có những tiếng người hầu hạ cùng tiếng bước chân mới có thể phá vỡ tĩnh lặng.
“Dì Hoa, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Khế Phương - nữ nhân được cưới về trong sự ghẻ lạnh của toàn nhà chồng vừa trang trí xong bàn ăn tối vừa hỏi người hầu bên cạnh.
“Là 7 giờ đó cô. Chắc lát nữa cậu chủ sẽ về đến nhà. Tôi có cần gọi ông bà xuống luôn không?”
Vừa nghe thấy “ông bà”, Khế Phương có chút lạnh, co vội người lại như một con cún non bé nhỏ chưa hiểu sự đời nhưng nhìn thấy cây gậy cũng phải thốt lên sợ hãi.
“Thằng bé không về đâu. Chẳng phải cô là vợ nó thì phải biết những điều đơn giản như này hay sao?”
Tiếng giọng đanh thép từ trên lầu vọng xuống, đay nghiến một tầng can đảm vừa hiện lên trên khuôn mặt Khế Phương.
Người đàn bà trững trạc với đôi mắt đen nhiều phần khó chịu, bà ta chậm rãi bước xuống cầu thang, nhìn thẳng một lượt Khế Phương lại càng thêm hung dữ:
“Đồ ăn thì dở tệ. Con người trông cũng không được thông minh cho lắm. Vậy mà cũng đòi trả treo vào cái gia đình này. Nếu không phải nể tình hai ông ấy quen biết từ trước, thì cô…”
Câu nói của người được gọi bằng tiếng mẹ ấy, chẳng cần nói hết một lượt cũng đủ để Khế Phương hiểu ra bản thân chỉ là một cô con dâu có thể tuỳ hứng để mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/244146/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.