21.
Anh ấy đi từng bước một nhẹ nhàng tiến về phía tôi, đứng thẳng trước mặt tôi.
Nhìn xuống đôi mắt đỏ hoe của tôi, anh thấp giọng thở dài: "Sao em lại khóc?"
Tôi ôm chặt bông hoa vào lòng, vẫn nhìn anh không chịu nói lời nào.
Trước đó khi chưa gặp được anh, tôi xúc động mãnh liệt như thế, ấy mà bây giờ tôi thậm chí còn không dám vươn bàn tay ra sờ vào người anh.
Thời Nghiên Lễ hơi cúi xuống, từ từ tiến lại gần, hơi thở ấm áp của anh ấy phả vào môi tôi.
Anh kiên nhẫn, dịu dàng dỗ dành tôi: “Phải đi một con đường rất dài mới gặp được em, nên ngoan, đừng khóc nữa.”
Anh ấy không dỗ tôi thì không sao, nhưng khi dỗ tôi, tôi bật khóc.
Đau lòng quá.
Mấy năm nay, anh để tiến đến gần tôi, mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu đựng đau đớn.
Ở cái tuổi đầy dằn vặt, đau thương như thế, mà tôi không có ở bên cạnh nấu cơm giặt giũ cho anh, tình cảm có nhưng lực bất tòng tâm không thể làm gì cả, khiến trái tim tôi tan nát.
Tôi khóc rất thê thảm, anh vừa bất lực vừa đau khổ, còn cẩn thận lau nước mắt cho tôi.
"Ngốc ạ, đừng buồn nữa, hiện tại anh không phải rất tốt sao?"
"Nào, để anh ôm một cái."
Buổi chiều tàn cuối thu, gió thu mát mẻ hơn trước, anh nhẹ nhàng kéo tay tôi, nhiệt độ đầu ngón tay anh còn lạnh hơn cả gió.
Tôi nhào vào vòng tay anh khóc, vòng tay ôm chặt lấy anh.
Vì sợ một khi buông tay, anh sẽ biến mất.
Bàn tay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-thu-tu-anh-trang/910005/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.