7.
Suy nghĩ muốn gặp anh ấy mãnh liệt thật đấy, tôi không thèm quan tâm đến sự chế giễu của anh ấy, gõ nhẹ một dòng: “Tôi muốn nhìn thấy anh.”
Có vẻ như không ngờ đến tôi sẽ đưa ra một yêu cầu như vậy, Thời Nghiên Lễ đột nhiên im lặng.
Không chờ câu trả lời của anh ấy, tôi không bỏ cuộc mà trực tiếp gọi video đến.
Anh ấy không bắt máy, cũng không tắt đi, nhạc chuông không ngừng lặp lại trong màn đêm tĩnh lặng.
Cơn đau đầu dữ dội kéo đến, tôi khó chịu co quắp trên ghế sofa.
Tôi nhịn đau gõ ra một câu: “Thời Nghiên Lễ, anh đúng là đồ khốn chết tiệt.”
Một dòng chữ gửi đi, đôi mắt cũng theo đó đau xót.
Nếu năm đó đã tàn nhẫn với tôi như thế, vậy thì cứ tiếp tục tàn nhẫn như vậy đi, tại sao lại chết, còn để lại cho tôi những ám thị tình ý mơ hồ nữa chứ.
Nhưng khi tôi muốn lại gần thêm lần nữa thì anh ấy lại không chịu trả lời.
Vào lúc tôi gần như tuyệt vọng, nhạc chuông cuộc gọi video đột ngột vang lên.
Rõ ràng tôi muốn gặp anh ấy như thế, thật sự rất muốn gặp, nhưng lại vô cùng hoảng sợ.
Tôi dùng cả tay và chân bò dậy, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa chỉnh lại mái tóc bù xù, rồi mới dám nhấp vào nút trả lời.
Màn hình nhấp nháy, tôi ổn định lại hô hấp, nhịp tim dường như ngừng lại.
Hình ảnh trong máy, dường như đang đứng im.
Cảnh đêm bao phủ, tia lửa lạnh lẽo được ném vào từ cửa sổ, bị song cửa sổ tách thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-thu-tu-anh-trang/244924/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.