5.
Buổi tối tôi đưa bạn thân Du Tịnh đi uống rượu say mèm.
Vừa uống rượu vừa khóc: “Lúc mình đang buồn như thế, anh ấy lại hỏi mình về con số trên tấm vé số!”
Tôi thực sự rất buồn, nước mắt lăn dài trên mặt: “Điều đáng giận hơn là, mặc dù mình cứng miệng mắng anh ấy, vậy mà sau đó lại có chút hối hận rồi, lo lắng có phải anh ấy thật sự thiếu tiền không.”
Biết về cuộc trò chuyện cách không gian của tôi với Thời Nghiên Lễ, sau khi Du Tịnh đỡ sốc, đã gật đầu nói: "Về việc này, cậu quả thực cũng không chịu thua kém."
"Không chịu thua kém có tác dụng gì chứ, anh ấy không nhìn ra được."
Thời Nghiên Lễ năm 2018, có lẽ không biết rằng anh ấy sẽ qua đời sau hơn 1 năm nữa.
Những năm qua trong lòng tôi có một chấp niệm, liều mạng để trở nên tốt hơn xuất sắc hơn, điên cuồng đuổi theo bước chân của anh ấy, hy vọng rằng một ngày nào đó, anh ấy sẽ tự mình thừa nhận rằng năm đó mình đã bị mù.
Nhưng, vậy mà anh ấy lại chết rồi.
Du Tịnh bất lực thở dài, nghĩ gì đó rồi nói:
"Anh ấy không phải bị bệnh cũng không chịu nhập viện điều trị sao? Có lẽ ngoại trừ việc say mê nghiên cứu ra anh ấy cũng thật sự rất thiếu tiền thì sao?"
Tôi cầm chai rượu, sững sờ.
"Nếu, ý mình là nếu, bây giờ cậu có thể làm cho Thời Nghiên Lễ 4 năm trước đi tiếp nhận điều trị, nếu thuận lợi, thì có phải anh ấy có thể sống đến bây giờ không?"
"Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-thu-tu-anh-trang/244922/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.