Chương trước
Chương sau
Trời bắt đầu chuyển sang hè, khí tiết lành lạnh của mùa xuân chỉ còn vương vấn vào buổi sớm, bên ngoài cửa sổ bệnh viện, những ngọn cây lặng lẽ đâm chồi non. Cả đêm Lý Lập Thành không thể chợp mắt dù chỉ một chút, mới vừa hừng đông đã ra ngoài hút thuốc. Hắn đã hạn chế sử dụng thứ gây nghiện này trong một thời gian bởi vì Bình Nhi mang thai, cuối cùng vẫn phải dùng nó để ổn định tâm trạng.

Bình Nhi mở mắt thì vừa lúc hắn mở cửa phòng đi vào, trông chiếc cằm lún phún râu và đôi mắt thâm quầng kia còn mệt mỏi hơn cả cô. Bình Nhi hai mắt sưng húp vì khóc, đờ đẫn rời khỏi giường bệnh.

"Em nằm nghỉ ngơi đi, đừng cử động nhiều." – Lý Lập Thành ngăn cản.

Bình Nhi ngồi co gối hai tay tự ôm lấy đôi chân gầy, cô nhỏ giọng nói với hắn: "Ai đó đã đẩy em..."

Lý Lập Thành lập tức nhíu mày, đầu nóng rần lên, ai dám đẩy ngã vợ tương lai của hắn trong chính nhà họ Lý. Nếu bắt được kẻ đó, hắn có thể không kiềm chế được mà giết người.

Bình Nhi tiếp tục: "... Em cảm thấy có bàn tay đẩy em từ phía sau"

Hắn ôm cô vào lòng, che chở như cách một người chồng hiển nhiên phải làm: "Đừng nghĩ nhiều nữa. Anh sẽ tìm hiểu sự việc."

Tai Bình Nhi áp vào lồng ngực Lý Lập Thành, cô cảm nhận nhịp tim và hơi thở của hắn nhanh hơn. Có lẽ hắn cũng bị đả kích không nhỏ.

Bình Nhi đã ổn định hơn nên xin phép bác sĩ xuất viện, tránh vì cô mà ảnh hưởng đến công việc của Lý Lập Thành. Lý phu nhân gọi điện cho hắn bảo rằng hãy đưa cô về biệt thự để nghỉ dưỡng, hắn chần chừ một lúc, thấy cũng hợp lí, để Bình Nhi nghỉ phép mấy ngày ở đó có người chăm sóc sẽ tốt hơn.

Bình Nhi cùng Lý Lập Thành quay về biệt thự Lý Gia vào tối muộn, cô mặc một chiếc váy mềm di chuyển từng bước nhẹ nhàng vào. Thấy con trai vừa về, mẹ Lý chạy đến, nhưng không để tâm đến hắn mà lại đỡ Bình Nhi ngồi xuống ghế sofa. Cô mở to mắt, nhìn người đang hiện diện ở phòng khách. Tại sao Trình Hải Yến cũng ở đây?

Một người phụ nữ lớn tuổi đứng phía sau ghế của Lý lão gia, hai tay nghiêm chỉnh đặt phía trước. Không gian trang trọng lại hồi hộp khác thường.



Mọi người đều yên vị thì người phụ nữ bắt đầu nói: "Thưa lão gia và phu nhân, thưa cậu chủ. Tôi đã rất sợ hãi, nhưng chuyện này không nói không được.', bà vừa nói ánh mắt vừa nhìn Trình Hải Yến, mặt cô ta thoáng chốc tái xanh.

"... Hôm qua, tôi đã thấy Trình tiểu thư đẩy... đẩy... thiếu phu nhân. Tôi chính mắt thấy....."

Lý Lập Thành đập mạnh tay xuống bàn, chiếc đồng hồ hàng hiệu đeo trên tay va đập, lực mạnh đến mức mặt bàn bằng kính nứt ra. Trình Hải Yến hoảng hốt đứng lên, hai mắt rưng rưng.

Hắn không quan tâm cô ta như thế nào, lửa giận bốc lên, Lý Lập Thành siết chặt cổ Trình Hải Yến, mẹ Lý giật mình cố gỡ hắn ra.

"Lập Thành, con bình tĩnh đi..."

Mắt hắn nổi tia máu đỏ, cơ hồ sắp có án mạng thật sự. Bình Nhi ôm bụng đứng lên, mặt nhăn thành một nhúm, kinh động vừa rồi khiến bụng cô phát đau.

"Anh... Đừng mà..."

Âm thanh yếu ớt của cô phát ra làm Lý Lập Thành tỉnh táo trở lại, buông lỏng tay, Trình Hải Yến ho sặc sụa mấy cái, mẹ Lý đẩy hắn ra, bà nghiến răng chỉ ngón trỏ vào mặt:

"Trình – Hải – Yến, uổng cho tôi thương yêu cô, xem cô như người nhà mà đối đãi."

Tiếng "Bốp" đầy chua chát vang lên, ai cũng ngỡ ngàng khi Lý phu nhân tát mạnh vào mặt Trình Hải Yến.

Bà quát lớn: "Dám đụng tới người nhà Lý gia, gan của cô cũng bằng trời rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.