Lý Lập Thành đè lên người Bình Nhi, ghì chặt cô hôn lấy hôn để, mùi thuốc lá trên người hắn thoang thoảng, cơ thể nóng rực chạm vào làn da man mát của cô đầy kích thích, chiếc váy ngủ nhanh chóng bị kéo lên, thứ kia sau khi vào, cả cơ thể Bình Nhi ấm lên, ấm hơn rất nhiều, bàn tay cô đặt nhẹ lên lưng hắn.
Giọng Lý Lập Thành khàn khàn: "Anh nhớ em quá."
Cô nhìn hắn bằng đôi mắt to trong veo, chớp chớp, nói với vẻ hoài nghi: "Thật không?"
Lý Lập Thành không trả lời, hai bàn tay to lớn cầm chặt lấy eo cô dùng sức, di chuyển hông, vật cứng vào sâu hết mức, Bình Nhi khẽ cau mày không dám phát ra tiếng động lớn. Ngoài đường không một bóng người, khu dân cư này bình thường cũng rất tĩnh lặng, bầu không khí yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đường ở xa xa rọi xuống tán cây.
Hắn nhướng mày, vùng da quanh trán khô căng vì thời tiết lạnh, hắn dùng tay ấn nhẹ bụng dưới Bình Nhi, cô cong người cố đẩy hắn ra, khẩn thiết cầu xin: "Đừng mà... anh..."
Hắn dường như chẳng nghe tiếng cô, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa hồng hào trước ngực, Bình Nhi không thể kiểm chế được cơ thể nữa, dòng nước chảy ra hoà với sữa chua trắng sệt, dính đầy lên ghế.
...
Lý Lập Thành thức dậy, tối qua hắn không về nhà mình mà ngủ ở nhà Bình Nhi, sáng nay có việc phải sang chi nhánh phía Tây sớm, hắn bước xuống giường nhẹ nhàng hết mức có thể để không quấy rầy giấc ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-sep-lua-em/3352052/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.