Bầu không khí ngượng ngùng bao trùm bữa ăn, Bình Nhi cảm thấy da mặt của Hạ Vũ được cấu tạo từ gỗ, đã không còn quan hệ gì nữa vẫn cứ xuất hiện trước mặt cô. Lão đại nhà Bình Nhi rất chú ý Lý Lập Thành, ông từ tốn hỏi: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
Hắn nhanh miệng đáp: "Dạ gần một năm thưa bác."
Tay Hạ Vũ bỗng siết chặt, cô có thể nhận thấy sự thay đổi từ trong mắt anh. Hạ Vũ gấp cho Bình Nhi một miếng cá lớn, có dính một ít xương, dùng giọng điệu của anh trai nói với cô: "Em thích ăn cá nấu chua, ăn nhiều vào dạo này em gầy quá."
Lý Lập Thành trừng trừng nhìn miếng cá trong bát Bình Nhi, trực tiếp chuyển vào bát của mình: "Cảm ơn lòng tốt của anh Hạ, Nhi Nhi không thể ăn cá có xương. Miếng cá này, tôi xin phép ăn giúp."
Bình Nhi thật sự không nuốt trôi cơm, cái gì mà Nhi Nhi nghe cũng buồn nôn quá, mùi thuốc súng lượn lờ xung quanh, cô đặt đũa xuống bàn, thở dài: "Con no rồi, mọi người ăn đi.", sau đó đi thẳng ra xích đu ngoài vườn ngồi.
Ba cô phẩy phẩy tay, tự nhiên như chẳng có chuyện gì: "Ây da, con bé này bướng bỉnh như vậy đó, tâm trạng không vui liền không muốn ăn."
Lý Lập Thành dùng bữa xong thì ra ngoài tìm Bình Nhi, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài đung đưa chiếc ghế: "Quả gì ngon vậy?"
Bình Nhi mỉm cười đưa nắm quả đỏ đỏ đen đen trong tay ra trước mặt hắn: "Dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-sep-lua-em/3352048/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.