Giữa thung lũng đầy tàn tích có một vầng sáng bao phủ một khoảng đất rộng hơn mười mẫu. Mà bên ngoài vầng sáng đó cũng có một lá cờ hiệu dài tới một trượng. Cái cờ đó có trăm dải, kết thành một tấm võng lớn, gắn ở bên ngoài vầng sáng.
Một lão đạo đầu đội thạch quan, mặc áo choàng đỏ đang nhắm mắt ngồi trong một cây cột đá nơi thung lũng như đang dưỡng thần, hay bảo vệ lá cờ nhiều dải như vậy, để cho thứ gì đó cho quầng sáng không thể thoát ra.
- Từ sư thúc.
Vầng sáng màu vàng nhìn thấy lão đạo liền lập tức dừng lại. Bóng người xuất hiện trong vầng sáng đó chính là thiếu nữ mặc cung trang có nước da trắng như tuyết, cộng với phong thái cao quý mà đã đại diện cho Côn Luân tới gặp Lạc Bắc để đàm phán hòa bình - Hoài Ngọc.
Nghe thấy âm thanh của Hoài Ngọc, lão đạo họ Từ liền mở mắt.
Tuy nhiên lão cũng không lên tiếng mà chỉ hơi gật đầu với Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc cũng không tiếp tục nhìn lão đạo đó nữa mà xoay người nhìn vầng sáng màu xanh bao phủ khoảng đất rộng mười mẫu rồi khẽ thở dài:
- Sao khổ vậy?
Mặc dù trong quầng sáng không hề có tiếng động nhưng Hoài Ngọc vẫn lên tiếng nói:
- Ta đã gặp qua sư đệ Lạc Bắc của các ngươi.
Bên trong vầng sáng màu xanh vẫn không hề có phản ứng. Hoài Ngọc chỉ ngẩng đầu lên cười cười:
- Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết tại sao ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-phu/3272900/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.