Sau khi nói với Đông Bất Cố câu đó, Lạc Bắc bước ra ngoài bậc thềm, trong mắt có một sự lo lắng.
Nếu mất Nguyên Thiên Y thì lão Triệu Nam là người thân duy nhất của hắn còn trên đời này. Còn về phần cô bé sống nương tựa với Lạc Bắc từ nhỏ thì lúc ấy, Nguyên Thiên Y không nói với Lạc Bắc mà Lạc Bắc cũng chẳng biết cô bé bị người tu đạo môn phái nào đưa đi. Mặc dù Lạc Bắc nhiều lần nghĩ tới cô vẫn còn trên nhân thế, hắn cũng từng có suy nghĩ để tìm nhưng do hoàn cảnh khiến cho hắn đành phải bỏ ý nghĩ đó. Bởi vì Lạc Bắc nghĩ với hoàn cảnh của hắn thì nếu không có sự quan hệ với mình, cô còn có thể sống tiếp được... Trí nhớ khi mười hai, mười ba tuổi cũng không được sâu lắm cho nên khuôn mặt của cô bé trong đầu hắn cũng mơ hồ. Đôi khi Lạc Bắc thầm nghĩ cô bé cũng không nhớ rõ bộ mặt của hắn. Cho dù có gặp lại, hai bên chưa chắc đã nhận ra nhau.
Ngay khi Lạc Bắc đi ra khỏi địa lăng của Na vương, ánh mắt của hắn không giấu được sự lo lắng nghĩ tới lão Triệu Nam là người thân duy nhất của hắn trên thế gian thì lão lại đang ngồi ở trong một cái sân nhỏ cách Lạc Bắc chừng ngàn dặm, bình tĩnh ngồi nhìn một nam tử trung niên mặc áo vải thô màu xám.
Đây là một cái tiểu viện hết sức bình thường ở góc đường của một trấn nhỏ, bến ngoài có bán nến, giấy vàng và dầu vừng... Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-phu/3272746/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.