“Ai da da…”
Lạc Nại Hà một chân dẫm vào khoảng không, gần như từ vách đá thẳng đứng rơi thẳng xuống, may mà có một phần mỏm đá nhô ra chắn lại, cho y có cơ hội bám chặt vào vách đá. Cảm giác khiếp đảm sau khi sống sót trong đường tơ kẽ tóc khiến y đổ một thân mồ hôi lạnh, lau lau trán, y vô cùng hối hận thầm thì: “Ai da da da da, xém chút mạng nhỏ không còn rồi, vừa rồi là chuyện gì vậy, tại sao đột nhiên có dự cảm bất thiện, hình như có thứ gì quan trọng đã mất đi…”
Cẩn thận nhìn quanh bốn phía, xác nhận động tĩnh vừa rồi không kinh động tới bảy lão đầu nhi trên đỉnh Ẩn Phong, lúc này y mới thả lỏng được, đây đã là lần thứ chín y chuẩn bị đào tẩu rồi, nhất thiết đừng thất bại nữa, nếu không… Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi, tên vương bát đản Tô Lạc nhà ngươi, nếu dám nhân lúc tiểu gia không ở đó mà hái hoa ngắt cỏ, xem tiểu gia trở về rồi làm sao thu thập ngươi.
Vì để cho lần này có thể thành công chạy khỏi Ẩn Phong, Lạc Nại Hà quả thật đã hạ vốn gốc, cùng với Vụ Đoàn kiếm ý trong thức hải đó, nga, nó hiện tại cũng có tên rồi, kêu là Tiểu Huyền, cái tên mà bảy lão đầu nhi đặt cho kiếm ý của y, chính là Huyền Vụ kiếm ý, nghe không uy phong chút xíu nào, nhưng rất hình tượng, cho nên Lạc Nại Hà cũng trực tiếp gọi phần trung tâm của Huyền Vụ kiếm ý, cũng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-phu-vang-su-he-liet/3182272/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.