[Ngoại truyện 1: Về Đáng Yêu]
Kể từ khi OG được nghỉ dài hạn, Dư Nặc bị Dư Qua giữ chân ở nhà, buộc phải về trước mười giờ tối. Dưới sự nài nỉ tha thiết của Trần Du Chinh, cô cắn răng gọi điện cho Dư Qua để thương lượng, bày tỏ mong muốn được ngủ lại bên ngoài. Cô còn chưa nói hết câu, Dư Qua đã hỏi ngay: “Tên nhãi đó đâu?”
Dư Nặc ậm ừ một tiếng, len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, do dự hai giây rồi nói: “Ở bên cạnh em.”
“Đưa điện thoại cho cậu ta.”
Dư Nặc dạ một tiếng, lặng lẽ đưa điện thoại qua.
Trần Du Chinh xoa mũi, nhận lấy, hắng giọng rồi gọi: “Anh?”
Vài phút sau, cuộc gọi kết thúc. Trần Du Chinh liếc nhìn Dư Nặc, ném điện thoại về phía cô, thở dài thườn thượt: “Nói thật, nghề này anh làm hay không cũng chẳng quan trọng lắm.”
Cô ngẩng đầu: “Lại sao nữa?”
“TG khó khăn lắm mới được nghỉ phép, ai ngờ OG cũng nghỉ theo?” Trần Du Chinh ngước mắt nhìn trời, lại thở dài hai tiến: “Cứ làm đồng nghiệp với anh trai em mãi thế này, anh thật sự không sống nổi nữa.”
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Trần Du Chinh lấy điện thoại ra, lẩm bẩm: “Để anh gọi ba anh cái đã."
Dư Nặc giật mình, theo phản xạ ngăn anh lại: “Anh tìm chú ấy làm gì?”
Trần Du Chinh trưng vẻ mặt chán đời, giọng điệu u ám: “Hỏi xem ông ấy đã xếp xong lớp luyện thi lại cho anh chưa?"
Dư Nặc: “...”
Màn đêm buông xuống, lúc sắp chia tay, Trần Du Chinh bắt đầu giở trò, ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652171/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.