Dư Nặc sững sờ trong chốc lát.
Nói xong câu đó, Trần Du Chinh lập tức vùi đầu vào cổ cô, sau đó anh hơi cúi xuống một chút, rồi dùng chóp mũi tinh quái cọ nhẹ.
Gần như ngay lập tức, Dư Nặc giật bắn người, đẩy anh ra theo phản xạ, lúng túng bật dậy khỏi đùi Trần Du Chinh. Trong lúc hoảng loạn, cô vô tình giẫm lên chân anh.
“Hít...”
Trần Du Chinh khẽ rên lên vì đau.
Dư Nặc giật mình, vội bước tới hai bước, lắp bắp: “Anh, anh không sao chứ?”
Bị cô đẩy ra, Trần Du Chinh chỉ hờ hững tựa vào lưng ghế, ánh mắt dán chặt lên người cô. Anh ngắm nhìn vẻ mặt lúng túng của cô một lúc rồi nở một nụ cười lười nhác, như thể sự buồn bã và thất vọng vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Không sao.” Trần Du Chinh đứng dậy, chậm rãi nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Vừa rồi cô như nhìn thấy ma vậy, từ đầu đến chân đều thể hiện sự phản kháng. Trần Du Chinh thu lại dáng vẻ lông bông thường ngày, không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Trên đường quay lại trụ sở để lấy xe, Dư Nặc đi bên cạnh anh, tay cô bị anh nắm lấy.
Cả hai đều không nói gì, bầu không khí xung quanh dường như thoáng chút ngượng ngập. Cô quay đầu, lén quan sát biểu cảm của anh.
Trông anh có vẻ bình tĩnh lắm.
Dư Nặc thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại không thể kiềm chế được cảm giác áy náy trong lòng.
Phản ứng vừa rồi của cô, có phải hơi quá rồi không?
Bọn họ đã xác định quan hệ rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652148/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.