Đối mặt với sự chuyển biến bất ngờ này, Dư Nặc sững sờ. Cô cắn răng, lúng túng nói: "Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy."
Trần Du Chinh "ừm" một tiếng: "Anh cũng nghiêm túc mà."
Nhìn bộ dạng của anh, chẳng thấy chút gì gọi là nghiêm túc. Dư Nặc đứng ngồi không yên: "Chuyện này, có vẻ không ổn lắm đâu, có khi lát nữa sẽ có người đến đấy."
Trần Du Chinh chẳng mấy bận tâm: "Vậy anh đi khóa cửa nhé?"
Cô nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai tới gần, rồi nhanh chóng đứng dậy, đặt một nụ hôn lên má anh, chạm nhẹ rồi lập tức rời đi ngay: "Được, được chưa?"
Một tay Trần Du Chinh chống cằm, nghiêm túc thương lượng với cô: "Hay là em đi khóa cửa đi?"
Dư Nặc: "..."
Thấy Trần Du Chinh có vẻ định đứng dậy, Dư Nặc vội ngăn lại: "Thôi được rồi, để em đi."
Nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, Dư Nặc cầm điện thoại của mình lên, đi đến cửa, vặn nhẹ tay nắm. Cô định cứ thế rời đi, rồi lát nữa ra ngoài sẽ nhắn tin cho anh.
Trong lúc Dư Nặc đang tính toán trong đầu, động tác của cô hơi chậm lại một chút, thì bỗng có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh.
Dư Nặc khựng lại.
Một người áp sát sau lưng cô.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng huấn luyện bị khóa trái. Điện thoại trong tay cô bị Trần Du Chinh giật lấy, ném lên bàn bên cạnh. Giọng anh trầm thấp, mang theo ý cười: "Thích ăn cá xấu xa quá, lừa anh đi khóa cửa, kết quả lại định chuồn đi."
Dư Nặc khó khăn xoay người lại, đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652141/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.