Dư Nặc lộ vẻ khó xử, cô thành thật nói với anh: "Nhưng mà, em tốt nghiệp rồi."
Bàn tay đang bấm số của Trần Du Chinh khựng lại.
Dư Nặc ấp úng một lát rồi nói tiếp: "Hơn nữa, điểm chuẩn của trường em cũng khá cao đấy."
Ngụ ý chính là, dù anh có học lại, cũng chưa chắc có thể đậu.
Trần Du Chinh tức đến nỗi bật cười: "Sao? Coi thường anh à?"
Dư Nặc nhịn một hồi, sau đó cũng cười theo: "Em biết anh đang trêu em mà, nên em cũng trêu lại thôi, chỉ đùa một chút thôi mà."
Trần Du Chinh ném điện thoại sang một bên.
Dư Nặc tưởng anh giận thật, nên vội vàng dịch người lại gần, giải thích: "Em chỉ đùa thôi, anh đừng giận mà."
Anh nhàn nhã liếc cô một cái: "Sợ anh giận lắm à?"
Dư Nặc gật đầu.
"Thật ra cũng có hơi tức giận đấy." Khóe môi Trần Du Chinh cong lên: "Không thì em hôn anh một cái đi, để anh hết giận?"
Dư Nặc: "..."
Xung quanh toàn là người, cô biết anh lại cố ý trêu chọc mình.
Mặc dù hai người đã xác định mối quan hệ, nhưng mỗi khi ở riêng, Trần Du Chinh luôn ăn nói bừa bãi, toàn thốt ra những lời không đứng đắn. Thế nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng sự giáo dưỡng đã ăn sâu vào cốt tủy của anh, anh luôn tôn trọng cô, chưa từng làm gì quá giới hạn, mà cũng luôn giữ phong thái của một người đàn ông đúng nghĩa.
Dư Nặc không lên tiếng, chỉ nhìn nụ cười của anh.
Trần Du Chinh mặc sơ mi trắng nghiêm chỉnh, nhưng nụ cười lại mang theo nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652131/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.