Hứa Diệc Đồng dừng xe bên vệ đường, cầm túi nước hoa nhỏ bên cạnh rồi đi giày cao gót xuống xe.
Cô ấy khoanh tay, tựa vào chiếc Ferrari đỏ rực, quan sát tình hình hai giây rồi cất giọng: “Này, có chuyện gì thế?”
Trần Du Chinh vừa đứng dậy thì đã bị ai đó níu chặt vạt áo.
Dư Nặc không chớp mắt, vẻ đáng thương nhìn anh, giọng mềm nhũn: “Anh ơi, anh định đi đâu thế? Em còn chưa kể xong câu chuyện "Nàng tiên cá" mà, anh không muốn nghe à?”
Trần Du Chinh đỡ lấy thân người nghiêng ngả của cô, nói: "Đợi lát nữa rồi nghe."
Từ Y Đồng cười đến run cả vai, chậm rãi bước tới, chống tay lên đầu gối, cúi người quan sát Dư Nặc thật kỹ.
Chú mèo nhỏ say xỉn ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy áo của Trần Du Chinh không chịu buông. Má cô ửng đỏ, bản năng mách bảo có chút bất an, Dư Nặc len lén liếc nhìn Từ Y Đồng, cẩn thận hỏi: "Anh, chị ấy là ai vậy?"
Từ Y Đồng nhịn không được nữa, bật cười thành tiếng: “Trần Du Chinh, em có thêm một cô em gái từ bao giờ thế?"
Trần Du Chinh hơi khựng lại: “Cô ấy uống hơi nhiều.”
Từ Y Đồng trêu chọc: "Giỏi ghê ha, còn biết chuốc say con gái nhà người ta nữa, định dẫn em ấy đ làm gì đấy?" Cô ấy đứng thẳng dậy, lắc đầu: "Em thế này là không được đâu, phạm pháp đấy, Chinh à."
Trần Du Chinh: “?”
"Chị suy diễn hơi nhiều rồi đó."
Dư Nặc ngơ ngác, đột nhiên che miệng, lảo đảo đứng dậy. Cô loạng choạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652102/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.