Dư Nặc hoang mang.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, cô hoàn toàn không chống đỡ nổi, đành miễn cưỡng đáp bừa một câu: “Cũng được...”
Trần Du Chinh bình thản tựa lại ghế sô pha: “Ồ, cũng được.”
Dư Nặc bất an dời tầm mắt, gượng gạo ừ một tiếng.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời cầu nguyện trong lòng, mong rằng sau khi tỉnh rượu, anh sẽ quên hết tất cả chuyện đã xảy ra tối nay, quên luôn mọi cuộc đối thoại giữa hai người.
Một lát sau, Trần Du Chinh chậm rãi nói: “Vậy mà em lại nhìn lâu như vậy.”
“...”
Dư Nặc cứng họng.
Cô như ngồi trên đống lửa, suy nghĩ vài giây rồi bất đắc dĩ hỏi: “Sao cậu lại lén nhìn tôi chơi điện thoại?”
Trần Du Chinh liếc cô: “Chẳng phải em cũng lén xem ảnh của tôi à.”
“Tôi không có xem lén." Dư Nặc muốn phản bác nhưng không nói nổi anh, đành chuyển đề tài: “Cậu say rồi, Trần Du Chinh.”
Nếu Tiểu Ứng có mặt ở đây, chắc chắn sẽ mắng anh té tát, bảo Trần Du Chinh là đồ vô liêm sỉ, mượn cớ say rượu để trêu ghẹo con gái.
Còn không biết điểm dừng!
Đúng lúc này, có người gọi tên Dư Nặc.
Mấy tuyển thủ của OG xuất hiện ở cửa khách sạn, có vẻ họ cũng vừa mới đi liên hoan về.
Dư Nặc như được giải thoát, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, gần như chạy trốn khỏi chỗ này.
Cô bước nhanh đến.
Dư Qua từ xa nhìn về phía Dư Nặc, rồi đánh giá cô một lượt: "Sao em lại ở chung một chỗ với cậu ta? Đang làm gì thế? Anh gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652095/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.