Khương Nha khép nhẹ mắt lại khi nghe những lời đó từ sư phụ mình, hẳn sao có thể không biết mình nên buông bỏ những suy nghĩ dư thừa đó đi, từ cái lần đầu hắn bắt đầu để cho tay mình nhuốm máu, hắn đã luôn cố gắng để làm lơ cái cảm giác tội lỗi ghê tớm đó, nhưng mà....
"Thật khó khăn quá... người đã làm thế nào vậy sư phụ..."
Chí Viễn cười mỉm, ông ấy ngước mặt tỏ vẻ thở dài:
"Sao mà dễ dàng được chứ, lúc đó ta cũng đã chật vật lắm đấy, và ta hiểu luôn cái cảm giác khi con thấy người đồng hành của mình dửng dưng trong lúc bản thân lại tội lỗi vô cùng."
"Nhưng mà con hãy nghĩ thử một lần như thế này nhé? Hãy nghĩ thử xem, người bạn đó của con đã phải trải qua những chuyện như thế nào mới có thể bình tĩnh trước mọi chuyện như vậy, hãy đặt bản thân dưới góc nhìn của họ, con sẽ hiểu ra lý do thôi."
"Không ai có thể dễ dàng vượt qua những chuyện như vậy cả, nếu con thấy cuộc đời con đã đủ phức tạp nhưng vẫn chẳng tài nào vượt qua được những khó khăn này, vậy người đồng hành đó của con, hắn đã chịu đựng những gì để có thể bỏ qua tất cả những dẫn vặt cấu xé này."
"Vậy nên, đừng để ý quá nhiều, Khương Nha. Nếu con đã lựa chọn sẽ tin tưởng họ từ đầu, hãy tin tưởng họ và những quyết định của họ về sau."
Khương Nha mở mắt ra, nhìn về khoảng không phía trước, những đóa hoa nhài vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhan-vat-phu-truyen-tranh-ta-tang-suc-manh-bang-cach-noi-tieng/3715785/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.