Ác ý từ từ đưa mắt sang nhìn về phía bên trái mình, dưới ánh sáng đang dần tàn đi của mặt trời, những sợi chỉ bạc mỏng manh như ẩn như hiện.
Chúng đang giăng kín xung quanh người hắn.
Phía sau hắn, là Khương Nha, người dù vốn đã bị thương nặng nề đang dùng những ngón tay sắp rách tới xương để kéo căng chỉ, hắn la lên:
"Ngay lúc này, Huyễn!!!"
Huyễn cắn chặt răng, thanh đao cắm ngay bụng của hắn trong con mắt bất ngờ của Ác ý đang hấp thu máu chung quanh người hắn, dưới sự giam cầm của những sợi chỉ, hắn còn chẳng có cơ hội thoát ly.
Huyễn gào lên một tiếng: "CHUYỂN!!" Và rồi số máu được rút ra từ trong người hắn bỗng khiến cho thanh đao dài ra nhanh chóng và lưỡi đao xông tới đâm thẳng vào ngực Ác ý!
Phập!!
Tiếng da thịt bị đâm xuyên bởi khí giới cũng chứng minh, lần này hẳn đã thực sự bị đả thương yếu hại, với tình trạng bình thường, có lẽ vết thương này cũng chẳng là vấn đề quá lớn với hắn, hoàn toàn có thể hồi phục ngay lập tức.
Nhưng bây giờ Ác ý đã nỏ mạnh hết đà, quỷ khí cạn kiệt, thế cho nên đây chính là đòn chí mạng!
Huyễn cười toe toét vì thực hiện được ý đồ, cuộc đời hắn chưa từng phấn khích vì thỏa mãn đến như thế, vì vậy dù cho mất máu và thương tích khiến bản thân gần như sắp gục ngã, hắn vẫn cảm giác như tim mình đang đập thình thịch liền hồi. (1)
Chưa bao giờ Huyễn có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhan-vat-phu-truyen-tranh-ta-tang-suc-manh-bang-cach-noi-tieng/3715782/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.