Huyễn đang vã mồ hôi liên tục, dù trạng thái này nghe có vẻ hơi vô lý khi hắn chỉ là một linh hồn, nhưng hắn rõ ràng hiểu được bản thân mình thế nào ngay lúc này. Cảm giác đau buốt từ những đầu ngón tay tới từng mạch máu khiến hắn cảm nhận được sự sống vẫn tồn tại bên trong mình rõ ràng hơn bất cứ khi nào.
Trước giờ, dù vẫn biết bản thân mình chính là cây đào khô này, nhưng hắn chưa từng cảm nhận được quá nhiều mối liên kết giữa mình với nó, thay vì nói hắn là cái cây này, hắn lại cảm thấy bản thân chỉ như một vị khách bị níu lại bên cạnh nó hơn, và hắn vẫn coi mình chỉ là một linh hồn vất vưởng, thay vì thực sự coi hắn là một cái cây thuộc về thế giới kì lạ này.
Hắn thậm chí nghĩ sẽ không bao giờ có được cái ngày mà bản thân có thể trở thành yêu tộc, trở thành một phần của thế giới mới này, mà sẽ đến lúc hắn phải tan biến sau một khoảng thời gian không xác định nữa, vì hắn chỉ coi mình là một vị khách lạ qua đường thôi.
Nhưng chính hôm nay, sự đau đớn bất ngờ đó đã cho hắn thấy được: tất cả đều không phải là mơ hay tưởng tượng trước lúc chết của hắn, hắn cũng không phải là khán giả đang thưởng thức một bộ phim hay tiểu thuyết gì cả. Hắn thực sự đang sống, đang tồn tại trên mảnh đất này.
Người ta hay nói cơn đau cho bản thân biết mình đang tồn tại quả là không sai.
Huyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhan-vat-phu-truyen-tranh-ta-tang-suc-manh-bang-cach-noi-tieng/3715724/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.