Gió thổi qua nhè nhẹ trên một đồi trọc. Đây là nơi giáp ranh giữa lãnh thổ của nhân loại và quỷ tộc, vì chiến sự liên miên, nơi đây không có nổi một ngọn cỏ nào có thể mọc được, đừng nói là sự sống.
Vậy mà, ngay giữa đỉnh đồi đó, có một cái cây nằm trơ trọi, trên thân nó không có lá, cũng chẳng có hoa, nhìn thoáng qua chỉ như một cái cây khô héo cằn cỗi, nhưng nó đã ở đây được rất lâu, đám lính gác của nhân loại cũng không hiểu được vì sao nó có thể chịu được sức công phá của những trận đánh không dứt ở nơi này.
"Nó là một cây hoa đào thì phải?" Một tên lính cất tiếng nói với đồng bạn của mình, trong lúc đi tuần ngang nơi này.
"Kệ nó là cây gì, nhanh nhanh đi tuần rồi về ăn cơm, cái cây già đó chặn đường ở đây bao lâu, cũng có bao giờ nở hoa đâu mà biết là cây gì?"
"Thì ta chỉ đoán thế, ngươi không thấy kì lạ khi nó không héo mòn hay chết khô mà cứ vậy mãi, nhưng mà cũng chẳng bao giờ nở hoa sao?"
"Ai mà biết, có khi nó đang đợi được sinh ra linh trí để hóa yêu đó."
"Linh trí á, ở nơi này chắc chỉ có sinh ra sát ý thôi, ha ha."
Cái cây già cằn cỗi đung đưa trong gió không biết là đồng ý hay phản bác lời nói của họ.
Trên cây, một linh hồn mờ mờ ảo áo ngồi vắt vẻo trên cành, thở dài nhìn theo bóng dáng của họ.
"Chán chết mất thôi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhan-vat-phu-truyen-tranh-ta-tang-suc-manh-bang-cach-noi-tieng/3715719/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.