Âu Hữu Đăng tròn mắt nhìn em gái, cái quái gì đây? Hắn nhìn không cũng dính đạn là thế nào?
"Gia Lạc, em cùng anh nói chuyện bình thường nào, anh vừa giúp em thoát khỏi những cô bé theo đuổi cuồng nhiệt đấy, không cảm ơn anh thì thôi đi, còn ở đó mà muốn đánh anh, có phải mấy mươi năm nay anh chiều em quá nên em đâm ra hư hỏng rồi không?"
Âu Gia Lạc mím môi, lúc nãy bởi vì bực mình quá nên mới nói như vậy, tuy rằng lúc này cơn giận kia chưa nguôi ngoai là bao nhưng cô vẫn biết mình đang hành xử sai trái, chỉ có thể im lặng cúi đầu xuống không nói chuyện.
Nhìn thấy em gái thường ngày tăng động mạnh miệng đột nhiên ngoan ngoãn lại cũng khiến cho người làm anh như Hữu Đăng cảm thấy khó hiểu. Dương Minh cũng hiểu ý, sau khi đem đống đồ ăn bỏ vào trong bọc giấy có sẵn đó, ánh mắt lướt đến sấp thư tình đang nằm ngay ngắn trên mặt đất, sắc mặt hơi lạnh đi, nhưng vẫn giữ im lặng không nói gì mà rời khỏi.
Để lại trên sân thượng hai anh em họ, lúc này Âu Hữu Đăng mới ngồi xuống, đối diện với tầm mắt của Gia Lạc, bàn tay đưa ra, cùng với cô nhặt những phong thư tình kia. Vừa nhặt vừa nói:
"Cún nhỏ à, anh không cố ý muốn trêu chọc em, nhưng mà em muốn mượn dây thắt lưng của Dương Minh là sai rồi, nhìn đi, nếu không có thắt lưng thì cậu ta lấy gì để giữ quần, đến lúc đó lỡ đâu em lại thấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nang-am-la-tham-tinh/2869815/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.