Chương trước
Chương sau
Cảm giác nóng hừng hực từ đuôi cột sống vẫn thiêu đốt thẳng đến từng tế bào não, Chúc Tử Lộ ngửa đầu thở dốc từng đợt, mặt ẩm ướt vì dịch thể chảy ra từ khóe mắt, cảm giác đau đớn ở hạ thân rất rõ ràng, ***g ngực bởi vì khóc nức nở mà phập phồng kéo theo toàn bộ thân thể.

Thực sự rất đau, rất đau, thế nhưng bởi vì đau mà nhịn không được khóc nức nở chỉ càng làm sâu sắc thêm loại đau đớn khó chịu này mà thôi, mặc dù tâm lý biết rất rõ ràng, nhưng chính là không có cách nào khắc chế bản thân.

Ngón tay cũng không cam tâm mà đâm nghiến vào trong thịt vai của Lạc Thiệu Dã, dùng hết khí lực toàn thân, đâm siết đến nỗi ngay cả da thịt đầu ngón tay cũng đau đớn.

Giữa hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Chúc Tử Lộ thấy Lạc Thiệu Dã đang yên lặng ngưng mắt nhìn cậu.

Kỳ thực là thấy không rõ lắm, mắt bận khóc sao có thể thấy rõ thứ gì được, thế nhưng cậu lại nghĩ bản thân hình như chưa từng nhìn rõ Lạc Thiệu Dã đến vậy.

Biểu tình của cậu trai trong mắt cậu có một loại mê người nói không nên lời, khuôn mặt với từng đường nét kiên cường mà anh tuấn đẫm mồ hôi, môi mím thẳng kể ra cậu ta cũng đang thừa thụ thống khổ đồng dạng như cậu vậy, hai mắt dưới hàng mày nhíu chặt chăm chú nhìn cậu lại tràn đầy sự đau lòng rất dịu dàng.

Cậu giờ mới để ý rằng Lạc Thiệu Dã cứ như vậy cùng cậu, một chút cũng không có động tác khác, trái tim trống rỗng như trong nháy mắt được tình tự không biết tên nào đó nhồi vào, chua ngọt đắng cay cũng không đủ dùng để hình dung, tư vị cực kỳ phức tạp.

Bất tri bất giác, Chúc Tử Lộ cư nhiên quên muốn khóc, ngón tay siết chặt đến mức các đốt đã trở nên trắng nhợt cũng dần dần buông lỏng ra.

Lạc Thiệu Dã cúi đầu khẽ chạm vào môi cậu, lướt qua nhẹ nhàng như lông ngỗng, Chúc Tử Lộ bất giác hé miệng, tùy ý Lạc Thiệu Dã tinh tế mút hôn bờ môi cậu, ngậm kéo đầu lưỡi cậu, chậm rãi hút vào vỗ về chơi đùa, an ủi cực kỳ dịu dàng cực kỳ dịu dàng, còn nhẹ còn ngọt hơn cả kẹo bông đường.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng nước quấn nhau ám muội, như để mặc cho ánh hoàng hôn nhuộm đẫm, một loại yên tĩnh tràn ngập yêu thương.

Một bàn tay ấm áp mà dày rộng xoa lên phân thân uể oải của cậu, Chúc Tử Lộ trầm ngâm một tiếng, dục vọng đã phát tiết một lần cư nhiên dưới tình trạng này còn có thể sống lại. Những ngón tay không hề mềm mại chỉ thuộc về con trai vỗ về chơi đùa cậu, làm cho cậu có cảm giác xấu hổ muốn chết, nhưng cũng lại hưng phấn gấp bội, vẫn đợi Lạc Thiệu Dã cũng có động tác.

Làm Chúc Tử Lộ kinh ngạc chính là, sau khi thân thể chân chính cử động lại không đau đớn sống không bằng chết như bản thân tưởng tượng. Lạc Thiệu Dã lấy một loại tần suất không nhanh không chậm va chạm xỏ xuyên lặp đi lặp lại, thân thể rốt cuộc từ từ thích ứng, thậm chí so với chủ nhân luôn luôn không thanh tỉnh của nó càng thêm thành thực, lặng lẽ buông khí giáp theo địch, hai tay bấm vào vai Lạc Thiệu Dã trượt xuống vắt ở thắt lưng cậu ta, đôi chân non mịn thì ôm lấy cặp đùi cường tráng đang chen chúc ngay giữa chúng.

Cổ họng không thể khống chế mà phát ra từng tiếng rên nhỏ vụn như phím đàn bị đánh gấp gáp, còn chưa kịp chờ một âm phù tiêu thất trong không khí, âm phù kế tiếp đã vội vã ngân lên, mơ hồ giữa thanh âm mang một chút ám ách phiến tình.

Tiết tấu chệch đường ray duy trì liên tục, khoái cảm từ đầu dây thần kinh lan ra toàn thân, Chúc Tử Lộ nghĩ tứ chi đong đưa cơ hồ sắp không thuộc về bản thân mình nữa, giống như con rối tùy ý Lạc Thiệu Dã ôm lấy, nửa ngồi nửa quỳ đón nhận va đánh một lần so với một lần càng thêm sâu.

Hai tay đè thắt lưng Chúc Tử Lộ, thân thể chưa trưởng thành hoàn toàn mềm mại kiên cường dẻo dai còn sờ được cả đầu khớp xương cưng cứng đang chống đỡ để chấp nhận bản thân, ở giữa khống chế và bị khống chế, giới tuyến không rõ đến mức nhìn không thấy, Lạc Thiệu Dã tựa như phát cuồng hôn Chúc Tử Lộ từ đầu ngực cho đến xương quai xanh, theo thân thể phập phồng, dừng lại ở cái cằm hơi nhọn nhưng mang nét mềm mại, điên cuồng gặm hôn.

Chỉ biết là bản thân vô luận thân thể hay là tâm linh đều đang gào thét: cậu muốn người này, cậu muốn người này, cậu muốn người này…

Bên ngoài mưa rền gió dữ hình như cùng với thế giới hai người trong phòng không có gì liên quan, toàn gian phòng ngủ chỉ còn lại thanh âm nguyên thủy nhất thuần túy nhất…

………

Ngoài phòng 823, con số quần chúng tụ tập không thua kém cảnh chờ xem bóng đá trong Pub.

Tiểu Quất dán lỗ tai vào cửa, Đại Trì từ phía sau ôm lấy cậu, khuôn mặt dán trên mặt cậu, tư thế ám muội đến mức không thua kém ‘hiệu đối’ trong phòng.

“Đại Trì, bọn họ hình như là dùng loại tôi mua ~ hắc hắc ~ cậu thua tôi.” Tiểu Quất ngửi ngửi hương lavender nhàn nhạt từ trong khe cửa bay ra, đắc ý cười.

“Mới là lạ, là cậu thua tôi đi! Mùi này là lavender, là tôi mua mới đúng.” Đại Trì cười còn đắc ý hơn sửa lại, sau đó tràn ngập ý tứ ám chỉ siết chặt cánh tay vây bên hông Tiểu Quất.

“Rốt cuộc là dùng loại nào? Các cậu không nhanh làm rõ ràng làm sao mà biết phải đưa tiền cho bên nào?” Đại Hùng học trưởng bạo nộ rồi, thiếu chút nữa là hai tay đấm ngực leo lên tòa nhà Empire, học theo KingKong.

Nơi nào có người Trung Quốc thì nơi đó có cá cược, ngay cả loại thời gian này cũng không ngoại lệ, lại còn nhàm chán đến độ cá cược chuyện dùng gel bôi trơn Đại Trì và Tiểu Quất tặng, hạng mục cá cược từ dùng của Đại Trì, dùng của Tiểu Quất, đều dùng, đều không dùng, đến dùng phân lượng là nhiều hay ít, đều có thể đặt cược; phỏng chừng trên thế giới này không có đánh cuộc nào nhàm chán hơn cuộc này.

“A! Cậu cũng mua lavender sao? Tôi cũng vậy…” Tiểu Quất bị Đại Hùng học trưởng làm hoảng sợ, rụt lui vào lòng Đại Trì, sau mới muộn nửa nhịp kinh hô.

“Rống! Làm cái gì a các cậu!” 13823 có xung động muốn cầm giấy vệ sinh đi giết người, bị chủ nhiệm Yale yêu yêu 74074 phía sau nửa kéo nửa ôm ngăn lại.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Ngày hôm nay đại công cáo thành, khắp chốn mừng vui, mọi người không nên vì loại chuyện nhỏ này mà thương tổn hòa khí! Ngồi xuống ngồi xuống, để cho mọi người chuyên tâm nghe ‘thanh âm của thế giới’.” 74074 hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo, cuối cùng cũng chế phục được cơn xung động của 13823.

Ngay lúc đó tiểu học đệ lỗ mũi nhét hai luồng giấy vệ sinh phát ra tiếng kinh hô: “A! Máy ghi âm đầy rồi!”

“Làm cái gì a cậu! Tôi con mẹ nó không phải đã nói với cậu nhất định phải ghi âm toàn bộ quá trình sao? Cậu con mẹ nó có trí nhớ hay không vậy?” 74074 phụ trách ghi lại tỉ mỉ xác thực quá trình Yale yêu yêu, trong nháy mắt nổi điên.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Ngày hôm nay đại công cáo thành, khắp chốn mừng vui, đại gia không nên vì loại chuyện nhỏ này mà thương tổn hòa khí! Ngồi xuống ngồi xuống, tôi bên này còn máy ghi âm, có thể tạm dùng một chút!” 13823 thấy thế lập tức buông tô miến ăn liền trong tay, cấp tốc ôm lấy thắt lưng 74074, kéo cậu ra xa khỏi tiểu học đệ đang chảy máu mũi.

“Ô ô…Học trưởng, người ta không phải cố ý.” Tiểu học đệ chấn kinh sợ hãi, che mặt đầy lệ chạy vội về trong lòng học trưởng.

“Học đệ không phải sợ, học trưởng bảo hộ cậu, nơi này còn khăn giấy cho cậu, đến ~” Học trưởng thiện lương làm hết phận sự vỗ vỗ vai tiểu học đệ, đưa cho cậu một tờ khăn giấy có hình trái tim.

“Ác ~ học trưởng, anh không phải là cho em giấy lau máu mũi sao? Sao cái thứ này trên mặt nó nhăn nhăn lại còn ẩm ướt như vậy?” Tiểu học đệ cảm ơn nhận giấy, vừa cầm đến trong tay đã thấy ẩm ướt dinh dính, ghê tởm đến mức cậu nhịn không được muốn oán giận.

“Không có chuyện đó a học đệ, học trưởng của cậu tôi đây là thứ không có lương tâm như vậy sao? Giấy này không thành vấn đề, tôi vừa rồi còn dùng nó lau nước mũi mà.” Học trưởng lại vỗ vỗ vai tiểu học đệ, nhẹ giọng an ủi.

“Ác ~ học trưởng, anh lấy giấy đã lau nước mũi cho em dùng? Anh thật sự con mẹ nó không có lương tâm!” Tiểu học đệ ném khăn giấy ghê tởm trong tay đi, nước mắt lần thứ hai bắn ra, học trưởng vô lương a!

“Không có biện pháp, học trưởng cũng không đủ dùng thôi ~ phải tận dụng mọi nhẽ, tiết kiệm tài nguyên, bảo vệ địa cầu a.” Học trưởng tiếp tục vỗ vỗ vai tiểu học đệ, càng nói càng có đạo lý.

Cứ như vậy, một đoàn hỗn loạn, ngoại trừ tiếng rên rỉ ám muội rất rõ ràng ở trong phòng, còn có thể nghe thấy một đống giọng cố hạ thấp nhưng vẫn đầy náo nhiệt ở ngoài phòng.

“Hắc! Ai con mẹ nó thêm rau cho tôi? Lại còn ném cái gì vào miến của tôi nữa đây?” 13823 nhìn cái thứ màu trăng trắng trôi lềnh bềnh trong tô miến, gân xanh nhảy dựng.

“Chúc mừng Yale yêu yêu thành công, giấy vệ sinh, khăn giấy giảm giá đây! Mua một tá tặng nhân sâm kê tinh bổ khí huyết nha ~” Phần tử đầu cơ nào đó thuộc ngành kinh tế thì thào quảng bá, nhân cơ hội bắt đầu kiếm thêm thu nhập.

Mặc dù bên ngoài mưa rền gió dữ, lầu A ký túc xá nam đại học Dương Quang vẫn như trước náo nhiệt phi phàm.

.

.

.

— oOo —

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.