Lý Thiện Tường mở to mắt, lộ ra vẻ không biết phải làm sao, cười khổ.
“Nếu tôi hôn thật, cậu sẽ hối hận…”
Đối phương vì say rượu mới đem hắn ngộ nhận thành người mình thích. Người say rượu thần trí mơ hồ còn chấp nhận được, nhưng mình thanh tỉnh thế này nếu làm như lời người ta, chẳng phải là chiếm tiện nghi sao?
“Ô... Em chỉ biết anh hối hận rồi. Anh hối hận hôm sinh nhật đó hôn em... Đúng không? Quá đáng… Em còn thật cao hứng…” Thiếu niên mắt hồ ly tuyệt đẹp nói năng lộn xộn, ánh mắt hẹp dài rất nhanh tràn đầy thủy quang, ai oán đáng thương nhìn Lý Thiện Tường.
“Không phải như thế, chuyện hôm sinh nhật đó, tôi cũng không có hối hận.” Không có ý định nói dối, chỉ dùng chút kỹ xảo an ủi đối phương, mặc dù là có một chút mưu lợi, nhưng chứng kiến bộ dạng khổ sở của cậu thanh niên, nội tâm của Lý Thiện Tường không khỏi sinh ra cảm giác đồng tình lẫn thương tiếc.
Cậu trai nghiêng đầu, cố gắng mở to cặp mắt giăng đầy sương mù, phảng phất muốn xác nhận lời hắn nói có bao nhiêu chân thật, bất quá bảo trì thanh tỉnh đối với cậu mà nói tựa hồ phải cố sức quá mức.
“Thật? Thật sao? Vậy anh hôn lại đi ~ được không? Vừa nói vừa hướng mặt Lý Thiện Tường tiến tới.
“Nhưng…” Muốn cự tuyệt nhưng nhìn đôi mắt đang nhắm lại chờ đợi của thiếu niên thanh tú kia, Lý Thiện Tường thấy lòng tham của mình đang tràn ra không phải lúc.
Được rồi, thỏa mãn cậu ta một chút.
Thế là Lý Thiện Tường hời hợt chạm môi xuống đôi môi hồng nhuận của cậu thanh niên.
“Hôn rất lấy lệ a…” Cậu thanh thiên bất mãn mím miệng, rồi mới cúi đầu, chủ động hôn Lý Thiện Tường.
Môi bị ôn nhu mút lên, Lý Thiện Tường kinh ngạc không cẩn thận há miệng, đầu lưỡi tham lam của đối phương lập tức chui vào, nhẹ nhàng mà càn quét theo hàm răng hắn, liếm lấy đầu lưỡi, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn phảng phất cảm nhận thấy một chút rượu ngọt ngào, nụ hôn này vi huân say đắm.
Không biết kéo dài bao lâu, Lý Thiện Tường ngạc nhiên thấy mình cũng không có ý niệm muốn chấm dứt, càng ngoài ý muốn chính là hắn bị cậu đẩy ra.
“Muốn ói…” Cậu trai nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, lung la lung lay đứng dậy, thiếu chút nữa té xuống giường.
“Nhịn một chút.” Lý Thiện Tường bước lên phía trước nâng cậu dậy, để cậu dựa vào bờ vai của mình, khiêng vào phòng tắm.
“Ọe ~” vừa mới bước vào phòng tắm, cậu trai liền nhịn không được phun ra, hơn nữa rất không may phun luôn vào người vô tội đang dìu mình.
“Trời ạ… Cẩn thận!” Ôm lấy thanh niên yếu đuối vừa nôn xong, Lý Thiện Tường nhìn đối phương và mình quần áo hỗn độn, bất đắc dĩ, không còn cách nào, đành phải cởi bỏ y phục của mình trước rồi giúp đối phương đem quần áo bẩn thoát ra, mang tới bồn rửa tay rửa sạch.
Luống cuống tay chân rửa tới rửa lui, chà xát quần áo tới suýt rách mới phát hiện không có bọt, sực nhớ ra hẳn là phải dùng xà bông ngâm trước. Quần áo ướt sũng, bẩn dính đầy lại vào người vừa lau rửa, lại phải tắm thêm một chặp.
Nói thực ra, sống một mình lâu như vậy, ngoài vài lần mất điện hoặc trục trặc kỹ thuật không đem quần áo ra tiệm giặt được, Lý Thiện Tường thật đúng là không có mấy lần tự giặt đồ, hơn nữa còn là giúp người không người quen biết tắm.
Bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy, Lý Thiện Tường kỳ quái quay đầu, vừa nhìn cả người liền trợn mắt há hốc mồm.
Trong lúc hắn bận rộn, cái đồ ngốc say rượu kia cư nhiên đến bồn tắm lớn, mở ra đài sen tắm rửa, nhưng tắm rửa không phải là vấn đề, vấn đề là trên người cậu vẫn còn mặc quần lót!
Bị nước xối, quần lót màu trắng bó sát trên người giống như trong suốt, đường cong rõ ràng, nội dung vật bên trong lại càng câu người ta nhìn không thể nghi ngờ.
Thấy Lý Thiện Tường kinh ngạc nhìn minht, thanh niên nheo đôi mắt hồ ly dẹp dài, khuôn mặt đỏ ửng, hướng hắn cười khờ khạo.
Bức tranh trước mắt với phim cấp 3 quả thực giống nhau…
Dù trong đầu có dâm niệm hay không, bản thân có hứng thú với nam nhân hay không không quan hệ; thuần túy là bởi vì thanh niên kia trời sinh mang theo khí tức dụ dỗ, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt vũ mị, động một chút môi đỏ lại mọng lên…
Nếu trên người thanh niên này mà treo biểu hiện, tuyệt đối sẽ ghi “Dụ nhân vi danh” (người làm mê đảo người khác)
Thật vất vả mới hoàn hồn, Lý Thiện Tường cuống quít dời ánh mắt, cúi đầu giặt áo sơmi, đột nhiên cảm thấy người ướt át, bên tai truyền đến tiếng cười khanh khách, cậu trai đang cầm lấy đài sen xịt lên người hắn, trên mặt tươi cười như trẻ con vui nghịch.
Khó tin… mình sẽ luân lạc tới mức chật vật thế này? Để một người xa lạ chỉnh lên xuống, lại hoàn toàn không có cách nào phát cáu với đối phương, chỉ có thể để trái tim càng lúc càng vô lực.
Thở dài một hơi, rửa sạch bọt trên quần áo, vừa cam chịu vừa buông tha, Lý Thiện Tường cởi quần lót đã bị nước xối, bước vào bồn tắm, đem quần lót đã ướt của thanh niêm say rượu hoàn toàn không chống cự cởi phăng.
Đã làm thì làm đến cùng; đã xối thì tắm đến cùng. Thiện tâm quý công tử đây quyết định thuận theo tự nhiên, phối hợp với ngươi say luôn.
Cần tắm rửa phải không? Dù sao đều là nam, không có sợ.
Suốt cả một buổi tối, Lý Thiện Tường cứ như vậy nhân nhượng thanh niên xa lạ hồ nháo, tới rạng sáng, thật vất vả mới bắt được đối phương lên giường ngủ.
Bị giằng co một đêm, Lý Thiện Tường cũng ngã vào thanh niên bên cạnh, mơ mơ màng màng tiến mộng đẹp.
Mặc dù muốn ngủ quên đời nhưng thế sự chẳng bao giờ được như mong muốn.
Thân thể vẫn là mệt chết đi, tinh thần cũng rã rời, nhưng trong mơ hồ phảng phất có hai đạo ánh mắt cực nóng nhìn chằm chặp vào mình, Lý Thiện Tường bất đắc dĩ đành phải mở mắt ra.
“Oa a! A ——” thanh niên đang dạng chân gác lên y sợ hãi kêu lên, thối lui về phía sau, mắt thấy muốn ngã xuống giường, Lý Thiện Tường nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại, thanh niên kinh hồn nhìn hắn thở gấp.
“Cậu có ổn không? Không cần lo lắng, tối hôm qua chúng ta cũng không có phát sinh sự tình gì…” Đoán đại khái thanh niên giật mình vì lẽ gì, Lý Thiện Tường ôn nhu mở miệng trước làm yên lòng đối phương.
“Nhưng mà... Chúng ta đều...khỏa thân, hơn nữa khi tôi, tôi tỉnh lại…còn gác lên người anh…” Nhìn bộ phận nào đó đang đứng thẳng, nghĩ đến liền đỏ mặt, nói không nên lời.
“Ác, đó là bởi vì cậu tối hôm qua ói ra, cho nên quần áo đều…”
“Thực xin lỗi!” Mới nghe xong một câu, cậu trai lập tức đỏ mặt cúi đầu xin lỗi.
“Không sao.” Lý Thiện Tường mỉm cười nhìn bộ dánh ngại ngùng của cậu trai, không nghĩ tới rượu vào say khướt thì nũng nịu đáng yêu, tỉnh lại cư nhiên thẹn thùng thanh thuần đến thế.
“Anh là…ở Pub…cái kia…tôi không?” Không biết hình dung ra làm sao, muốn nói gì đó nhưng khốn nỗi sau khi tỉnh rượu thì tên đối phương cũng không nhớ nổi, người ta chiếu cố mình một đêm, như thế này quả thực thất lễ.
“Không phải, a…” Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Lý Thiện Tường lúc này không khỏi cảm thấy buồn cười. Tuy rằng khi ấy tràn ngập kinh ngạc và bất đắc dĩ, căn bản cười không nổi: “Tối hôm qua cậu nhầm xe của tôi trở thành taxi, bất chấp tất cả mà nhảy vào.”
“A? Thực xin lỗi…” Ngây ra một lúc, nghe vậy cậu trai cúi đầu thấp hơn, lọn tóc dài mềm mại che ngang mặt nhưng tai lộ ra ngoài đã sớm hồng lên.
“Tên tôi không phải là Xin lỗi ~ tôi là Lý Thiện Tường, Thiện trong thiện lương, Tường trong bay lượn. Thế còn cậu?” Nửa thật nửa đùa tự giới thiệu, hóa giải xấu hổ, Lý Thiện Tường mỉm cười nhìn thanh niên.
Người này da mặt thật không phải là mỏng bình thường. Khó có thể tưởng tượng thanh niên vũ mị không ngừng câu dẫn mình ngày hôm qua với người hôm nay là một.
“Tiểu Kỷ… Bằng hữu của tôi gọi tôi là Tiểu Kỷ…” Thanh niên cúi đầu nói, thanh âm so với tiếng muỗi đập cánh còn nhỏ hơn, yếu ớt cơ hồ sắp nghe không được rồi.
“Tên đầy đủ?”
“Tôi gọi là Kỷ Tiệp, mắt tiệp tiệp”
“Là bởi vì cậu lông mi rất dài sao?” Thuận miệng vừa hỏi, liền thấy Kỷ Tiệp luôn luôn cúi đầu nhanh chóng ngửa mặt lên, vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, biểu tình rõ ràng đánh một hàng chữ —— làm sao anh biết?
Cũng không thể nói, bởi vì tối hôm qua tôi bất đắc dĩ cùng cậu “tiếp xúc” cự ly gần rất nhiều lần, cho nên thân thể cậu mỗi một tấc tôi đều biết rõ, lời này nhất định sẽ làm cho người trước mắt nghe xong tăng xông té xỉu luôn. Lý Thiện Tường đành phải vờ như không có việc gì nhún nhún vai, cười cười cho qua.
“Vô tình đặt tên như vậy thôi…” Cậu trai thẹn thùng cúi đầu nói.
“Không. Tên rất hay, rất hợp với cậu.” Nghe vậy, Kỷ Tiệp ngẩng mặt, đối Lý Thiện Tường mỉm cười, bất tri bất giác lại hơi cúi xuống, quả thực phản ứng giống cây xấu hổ.
“Cậu vẫn là sinh viên?” Nhớ tới tối hôm qua nghe được Kỷ Tiệp nói hắn lên lớp mười liền thích người kia, đến nay đã 5 năm, tính ra hiện tại hắn học năm hai đại học.
“Ngành Trung văn, trường T…Hệ…”Vẫn là thanh âm ôn nhu yếu ớt, nho nhỏ.
“Sinh viên giỏi nha” Không thể tưởng được Kỷ Tiệp là sinh viên đại học T – trường đại học hàng đầu Đài Loan, trình độ thật không tệ nha.
“Có chuyện gì sao?” Kỷ Tiệp luôn thẹn thùng cúi đầu, bỗng nhiên nức nở lên, bả vai mảnh khảnh hơi run run, Lý Thiện Tường hoảng sợ, mình nói gì sai sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]