Không thể không thừa nhận hiệu suất làm việc của Lục Thành nhanh đến doạ người, cũng không biết hắn từ đâu tìm cho Tô Khiếu một cái chứng minh thư giả. Không chỉ có như vậy, hắn còn ôm lấy bả vai anh, dùng điện thoại chụp một tấm ảnh chung của cả hai, rồi nhanh chóng rửa ra, lồng khung, đặt vào trên bàn làm việc tại thư phòng.
Trên ảnh, thanh niên lộ ra vài phần chất phát, có chút đáng yêu.
Tô Khiếu nhìn cái tên trên chứng minh thư - Lục Nghiêu.
Chu Dĩ Minh tiến lại gần. "Tôi cảm thấy Lục gia đặt tên không tệ lắm."
Lợi dụng mà lại tích cực đến vậy. Đương nhiên, đây là lời trong lòng của Tô Khiếu.
Chu Dĩ Minh vỗ vỗ bả vai thanh niên, nói: "Chà, ra dáng một công tử rồi đấy chứ."
Niềm vui của Lục gia thật sự rất giản đơn.
Tô Khiếu trầm mặc không đáp lời.
Lục Thành đây tâm tình rất tốt, mỗi khi rảnh rang đều đem đến cho thanh niên một món điểm tâm ngon miệng.
Lần thứ nhất, dưới ánh mắt mong chờ của Lục Thành, Tô Khiếu nể tình ăn sạch sẽ.
Vậy mà liên tục những ngày sau đó Lục Thành đều đem đến những món điểm tâm khác nhau. Tô Khiếu trực tiếp trét ít kem của bánh ngọt nhỏ lên mặt Lục Thành.
Tô Khiếu nhận lấy khăn tay mà Chu Dĩ Minh đưa đến, lau lau đầu ngón tay dính chút kem, xụ mặt nói: "Chú à, Lục Nghiêu là cháu trai chứ đâu phải là cháu gái?"
Cho nên mới không thích đồ ngọt.
Lục Thành lau đi kem trên mắt, lộ ra đôi con ngươi vô cùng sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-mot-he-thong-cao-lanh/902964/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.