Lưu Yên không muốn thừa nhận: "Con nói cái quái gì vậy? Mẹ có bao giờ nói không thích Khiếu Khiếu đâu?"
Tô Văn Duệ đoạt lại khung ảnh trên tay Lưu Yên, hắn không muốn nghe thêm lời giải thích nào.
Lưu Yên không nói gì nữa. Ả như trước kiên trì lựa chọn bác sĩ tâm lý cho con trai. Có mấy người chết thì chết, chết rồi lại gây thêm phiền phức cho người ở lại, Lưu Yên nghĩ vậy càng thêm căm ghét Tô Khiếu. Đúng là chết rồi còn không chịu ngoan ngoãn.
Ả từng cho rằng, căn bản không ai quan tâm Tô gia thiếu một người. Dù sao lão Tô cũng muốn có thêm con cái, ả có thể sinh cho ông.
Nhưng ả sai rồi, triệt để sai rồi.
Tâm tình của Tô Văn Duệ càng ngày mất khống chế. Lưu Yên tới tới lui lui mời ba bốn bác sĩ tâm lý cho Tô Văn Duệ, kết quả đều bị hắn doạ cho chạy mất dép.
Lưu Yên chưa từng nhìn thấy quá trình cố vấn, chẳng qua là sau khi kết thúc, sắc mặt của các bác sĩ đều rất khó coi. Tô Văn Duệ căn bản không uống thuốc, từ trước đến giờ đều vứt đi. Có một lần, Tô Văn Duệ đem hết thuốc nhét vào trong miệng một bác sĩ tâm lý, ép ông nuốt chúng xuống. Bác sĩ kia sợ đến không cần tiền, trực tiếp chạy trốn không thấy mặt.
Tô Văn Duệ chẳng thèm để ý.
"Đúng vậy, tôi chính là có bệnh đó. Bệnh đến mức không có thuốc chữa."
Hắn đứng trước mặt Lưu Yên thẳng thừng nói: "Đừng tìm cho tôi những thứ đồ vật vô dụng nữa."
Lưu Yên rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-mot-he-thong-cao-lanh/902962/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.