Ra khỏi Quảng Châu được mươi dặm, đường sá lầy lội khó đi. Chí Thiện bảo môn đồ thuê thuyền qua Kỳ Lãnh cương đến Long Xuyên hội vào cửa TiểuGiang. Từ đó, năm thầy trò lên bộ đi Ác Dương huyện cách bến có mấy ngày đường.
Chí Thiện sư trưởng hỏi đồ đệ :
- Trong khi đi đường các con có để ý đến các thương thuyền tấp nập qua lại ven biển không?
Phương Thế Ngọc đáp :
- Bạch sư phụ, số thuyền thương, chài đi lại quá nhiều, nhưng không hiểu tại sao con có cẩm tưởng như thuyền nào cũng là thuyền giặc cả.
- Lý do gì đã khiến hiền đồ nghĩ như vậy?
- Diện mạo các thủy thủ phần nhiều dữ tướng quá.
Phương Hiếu Ngọc nói :
- Tam đệ xét người đi biển như vậy không được. Gió nắng biển khơi khiếnda dẻ các thủy thủ người nào trắng thì đỏ ra, người nào vàng thì sạm lại và ai đã đen sẵn thì đen thêm, họ lại vạm vỡ khỏe mạnh, bởi vậy tam đệtưởng họ dữ tợn chớ gì? Trái lại thuyền giặc và thuyền buôn có điểm khác nhau đặc biệt. Khấu thuyền đóng y hệt chiến thuyền, các tay chèo đặtsau thành thuyền, hạng lớn có ít nhất ba lá buồm. Hạng trung bình phảihai buồm. So với khấu thuyền, thương thuyền to lớn kềnh càng, thànhthuyền thấp hơn nhiều, chèo lái ở cả trên mặt thuyền và chỉ có một cánhbuồm lớn. Sở dĩ ngu huynh nhận ra các điều ấy là do trước đây thường đitải hàng từ Triệu Khánh lên Triều Dương bằng đường biển, nên được cácthủy thủ lão luyện chỉ dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-mai-nuong/2496144/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.