Sáng hôm sau, Song hiệp và mẹ con Lâm gia lên đường. Vó câu dong ruổi,bốn người vừa đi vừa chuyện trò tương đắc trong khung cảnh trời mây lồng lộn, núi non hùng vĩ, rừng cây xanh ngắt bạt ngàn, chẳng mấy chốc đãhoàng hôn và Khương gia thôn cũng đã ló dạng xa xa phía trước.
Lá chiêu bài lữ quán Kê Sơn phất phơ trước gió. Bốn người xuống ngựatrước cổng tre. Nhận ra Song hiệp, bọn tửu bảo vội chạy ra đón lấy cương ngựa :
- A, khách quan và tiểu thư đã trở lại, người ngủ đêm ở bổn quán chớ?
Cam Tử Long nói :
- Đã đành! Dẹp hai phòng tốt nhé. Họ Phùng còn ở đây không?
- Dạ, còn ạ. Ngày đêm Phùng tiên sinh mong chờ khách quan như con mong mẹ về chợ vậy.
Bốn người dở hành lý buộc trên mông ngựa, khoác lên vai vào quán. Chủquán từ trên lầu chạy xuống đón tiếp. Trong quán có mươi thực khách đang ăn. Chủ quán hỏi :
- Khách quan dùng bữa trên lầy hay dưới nhà?
Tử Long nói :
- Trên lầu cho tiện nói chuyện. Tôi lấy hai phòng đó!
- Thưa, cũng còn đúng có hai phòng đầu nhà bên này.
Thấy khách lạ vào quán, người nào cũng võ trang hùng dũng, lại thêm cả một lão bà, các thực khách chăm chú nhìn.
Phùng Nguyên Thành đang ở trong phòng, nghe tiếng khách lạ đến vội chạyra đầu thang lầu ngó, thì ra hai vị ân nhân mình trở về. Mừng rỡ, chàngchắp tay vái lạy.
Tử Long xua tay :
- Chà! Xin miễn lễ đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-mai-nuong/2496119/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.