Ra khỏi Mã Dương cương, ngày đi đêm nghỉ, lúc vào tửu quán, khi trọ sơnthôn, năm ngày Lã Mai Nương, Cam Tử Long đi tới đất Cẩm Châu thuộc TrựcLệ.
Đường hiểm trở đất lẫn với đá sắc như dao. Tới trưa hôm ấy, hai ngườidừng chân nghỉ bên khe nước trong veo mát lạnh, lấy lương khô ra ăn.
Ăn xong, vục nước khe uống, Mai Nương dựa lưng vào vách đá nhìn hai đôi giày vải rách bươm thì phì cười.
- Sư huynh à, đi bộ thế này hại giày lắm mà chẳng được bao xa. Xưa kia,cô mẫu du hành trên mình ngựa, hay là chừng nào tới thị trấn, ta tậu một cặp ngựa, cuộc hành trình được dễ dàng thích thú hơn.
Tử Long nhắc chân, nhìn đế giầy rồi gật đầu :
- Ngu huynh đồng ý, chừng nào gặp dịp là mua liền. Sư muội còn đôi nào dự trữ không?
- Còn một đôi nữa, chờ đôi cũ này rách nát thêm chút nữa sẽ thay cũng được.
Tử Long mỉm cười :
- Thôi hà tiện làm gì! Sỏi đá vào chân vướng lắm, thay đi
Lã Mai Nương mở bọc hành lý rút lấy đôi giầy mới thay rồi liệng đôi cũxuống vực bên đường. Lát sau, hai người lại quảy hành lý, đeo kiếm lênlưng tiếp tục hành trình. Đường hẹp chỉ đủ hai người ngựa song hành.Được một quãng, chợt có lão tiều gánh củi từ xa đi tới.
Cam Tử Long nói :
- A ha! Có người đây rồi, hỏi thăm đường mới được!
Bỗng có tiếng gió ngựa khua ầm ầm như thác đổ từ đâu vọng đến. MaiNương, Tử Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-mai-nuong/2496101/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.