Sau không biết bao nhiêu lâu ngồi trên ô tô ( đến nỗi mông tôi nổi mụn cả lên),cuối cùng thì ông hiệu trưởng đáng kính mới dừng lại cho tôi hít thở ít khí trời. >"
Tuy vậy, tôi vẫn phải lon ton đi theo ổng đến hộc hơi vì .... sợ bị lạc. Cuối cùng thì cũng đã đến nơi ( tôi đoán thế)
" Này! Nhóc có nhớ nơi này không?" Hắn quay sang hỏi tôi, khẽ cười
Tôi - kẻ đang ôm cái bụng đói xẹp lép giống như chết đói năm 45 của mình - cuói cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhòm ngó xem cái tên đầu đầy đạn này đưa mình đến chỗ khỉ ho cò gáy nào.
Oa! Không đùa đấy chứ? Một... cái hồ nước trong vắt, xugn quanh là những cái cây xanh rì, và vài ngôi biệt thự cổ trông cực kì thơ mộng.
" Này! Không đùa đấy chứ? Một nơi đẹp thế này mà sao chẳng ai biết đến nhỉ?" Tôi quay sang nhìn hắn, ánh mắt tò mò đến cực độ
" Uhm... tất nhiên không thể để ai thích là đến đựoc rồi! Vì đây là một nơi rất quan trọng mà! Nhóc nhớ chứ? Là nơi chúng ta - gặp - nhau - lần - đầu đó!" Hắn khẽ cười hiền lành - tôi thề đây là lần đầu tiên tôi thấy tên này hiền đến thế. Mọi lần thì có khác nào con quỷ khát máu đâu chứ!
MÀ khoan đã! Gặp nhau lần đầu ấy hả? có nghĩa là... " Ý anh là chúgn ta đã gặp nhau trước đó hả?" Tôi quay sang nhìn hắn " sAo tôi không nhớ nhỉ?"
Hắn nhìn tôi, khuôn mặt bỗng tối sầm lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-khi-em-biet-em-da-yeu-anh/1011423/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.