Mới sáng sớm ra mà ai đã đập cửa phòng tôi ầm ầm làm tôi không tài nào ngủ được. Thằng anh tôi thì đang tuơng tư, nên ắt hẳn không phải là nó rồi! Thế nên tôi phải cẩn trọng, phòng trường hợp người đnag đập cửa ầm ầm ngoài kia là hắn - thằng chồng thất đức của mình
Vì phải cẩn trọng, nên tôi phải lê cái xác ngọc ngà đứng dậy, bước ra phía cửa, rồi vặn nắm cửa, kéo cửa ra,... nói chung là rất lằng nhằng. THật đúng là mất hết cả tinh thần. Ngủ cũng không được ngủ Tôi thề nếu như kẻ đang gõ cửa kia không phải là Nhật Duy thì tôi sẽ đấm chết nó, mặc kệ có chuyện gì đang xảy ra đi chăng nữa. Giấc ngủ ngàn vàng của tôi....
Vâng, dù sao đi chăng nữa tôi cũng không có cơ hội kết liễu cái kẻ lắm điều kia, vì đó không ai khác chính là Nhật Duy. Kết liễu cậu ta thì chỉ có nước: kẻ thù chưa chết mình đã mất mạng rồi Thế nên tôi chỉ khẽ cười như một con ngu " Có chuyện gì mà gọi tôi vào sáng sớm vậy?"
Hắn nhìn cái thái độ giả nai của tôi, rõ ràng là đang rất ngứa mắt nhưng chỉ khẽ nhướng mày " chuẩn bị chưa?"
" Chuẩn bị?" Tôi nhắc lại, mắt hiện ra hai cái dấu hỏi chấm to đùng đùng.
" Ừ! Vũ hội!" Hắn nhắc lại, nhìn tôi như kiểu " cô muốn chết hả?" Ồ! Hóa ra là vũ hội! tưởng gì! Vũ hội đó thì có gì mà lo! Tôi lại cười " Tối mới có vũ hội mà!"
" Bốp!" Hắn đập rõ mạnh vào đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-khi-em-biet-em-da-yeu-anh/1011408/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.