Sáng sớm, một ngày đẹp trời...
"AAAAAAAAAAAAAAAAA! Chị nói cái gì cơ?" Tai tôi gần như nổ ra vì tiếng hét của con nhỏ Tiểu Ân. Bên cạnh nó, Thiên Huy thì có vẻ hoàn toàn bình tĩnh. " Chị định về nhà á?"
" Ừ!" Tôi khẽ gật đầu, cười ngon ngọt để dỗ dành nó.
" Chị không được đi!" Cái con nhỏ bứong bỉnh đó nhất quyết không tha cho tôi Nó lại bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài " chị đi là em khóc đó!" Đúng như tôi dự đoán, nó vẫn rất ngông cuồng, và ngốc nghếch nữa.
Tôi cười nhẹ " Nhưng chị đi, rồi bao giờ chị về thăm em mà!" để dỗ dành nó. Con bé này nếu dùng biện pháp mạnh cũng không hẳn ổn. Thôi thì mềm mỏng là khôn ngoan.
" Không!" Nó trừng mắt nhìn tôi như kiểu "đừng hòng lòe tôi à nha!" Tại sao số tôi lại khốn thế? Biết thế chuồn luôn đi cho rồi!
" Tiểu Ân à! EM ngông quá rồi đó!" Giọng nói pha chút bực dọc vang lên " Người ta có nhà phải về chứ!"
Yeah, không ngờ Thiên Huy lại là người cứu nguy cho tôi lúc này. Tôi nhìn hắn đầy biết ơn. Nhưng niềm vui nhanh chóng bị xẹp xuống khi hắn quay sang, trừng mắt nhìn tôi ( ánh mắt cũng tên lửa không kém ánh mắt nhóc em) " Thế cô định về đó, bên.... hắn thật hả?"
Xời! tưởng gì! Tôi gật đầu máy móc " Mẹ bảo thế mà! Cãi mẹ là tôi chết liền!"
" ĐỒ ngốc!" hắn khẽ lầm bầm, mặt như muốn băm vằm tôi ngay tắp lự " ĐÓ là tùy cô thôi! ân hận thì ráng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-khi-em-biet-em-da-yeu-anh/1011405/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.