Đúng như tôi nhờ vả, cuối giờ Thư dẫn tôi đi xin việc thật Trời ơi! Biết thế tôi sẽ tìm ra một lí do gì đó hay ho hơn thì có phải là đã không thê thảm thế này không?
Mặc dù là một kẻ rất ki bo kẹt sỉ, rất tiết kiệm tiền ( thế mới có tiền để cho vay chứ đâu như thằng anh tôi ) nhưng cả đời tôi, việc đi làm thêm vẫn là một việc không tưởng, đặc biệt là việc làm bánh - việc chị chủ cửa hàng vừa giao cho tôi.
Cái gì chứ ăn bánh thì tôi sành lắm! Chỉ cần bánh bị pha lẫn một chút gia vị thôi là mấy bà chủ cửa hàng cũng sẽ bị tôi làm cho sạt nghiệp luôn rồi . Ăn bánh thôi cũng đủ thấy... ớn rồi, bây giờ lại còn làm bánh nữa chứ! Thật là khổ hết biết!
" Thư nó sẽ giúp em làm bánh! hai đứa cùng làm mà!" Chị chủ quán nhìn Thư, cười hiền lành.
Oải thật! Tôi nuốt nước bọt cái " Ực!" rồi lon ton đi theo Thư.
" Muốn làm bánh, phải có bột, rồi trứng, rồi đường, rồi gia vị, rồi những cái gì trang trí thêm, cả kem nữa!" Thư vừa giới thiệu vừa chỉ chỏ quanh phòng " Vị trí mấy món đồ đó tớ để xung quanh, cậu quan sát cho kĩ vào!"
Tôi nhìn Thư, thầm ngưỡng mộ. Trứng gà - cái thứ mà tôi cứ ngỡ chỉ có thể luộc lên hoặc ốp la mà ăn thôi, bột mì - cái thứ mà tôi chẳng bao giờ quan tâm đến vì không biết là nó có thể.... ăn được, đường, cái thứ mà tôi vẫn thường bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-khi-em-biet-em-da-yeu-anh/1011399/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.