Sau khi đuổi khéo được cái ông chồng hờ tréo ngoe kia đi, tôi bắt đầu vùi mình vào một công việc không tưởng: suy nghĩ. Chắc hẳn bạn đang tự hỏi là tôi suy nghĩ cái gì phải không?
Tôi đang suy nghĩ cách để bay khỏi đây càng nhanh, càng tốt để tránh cái tên ác ôn kia khoảng vài ngày hoặc lâu hơn thế.
Tuy vậy, một kẻ ngu ngốc như tôi thì não có to thêm một tí nữa cũng chẳng được tích sự gì cả. Tôi vốn dĩ chẳng bao giờ gian manh được như thằng anh sinh đôi của mình để mong chờ có một ngày thoát được khỏi sự kìm kẹp của ma ma tổng quản.
Đúng lúc ấy, cái iphone đáng ghét của thằng anh song sinh lại vang lên bài ca cướp nhà tù -,-
" A lô!" Tôi bực dọc trả lời.
" Nhã An hả? Thái Vũ đâu?" Mẹ. Đích thị là mẹ tôi.
Bình tĩnh ,bình tĩnh nào! Tôi không được tểh hiện thái độ bực dọc với bà! Phải tỏ ra mình vui vẻ để bà không đề phòng tôi ( đó là tất cả những gì mà tôi đã chiêm nghiệm trong bao năm tháng đau khổ). " Sao hả mẹ? aNh đi chơi rồi!"
" Ba nuôi kêu nó về nhà ổng vài tháng đó!" Mẹ tôi nói gọn lỏn " thôi, bảo anh nhé! Mẹ đang bận họp!" Sau câu nói đó là tiếng cúp máy và những tiếng tút dài.
Thế đấy! Ba nuôi. Lại một ông ba nuôi nào nữa đây? SAo mấy ông bà thích thằng anh trời đánh của tôi thế nhỉ?
Mà cũng phải thôi! Nó vừa biết nịnh hót, vừa biét làm vui làm người khác, và dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-khi-em-biet-em-da-yeu-anh/1011391/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.