Lâm Kiều nhìn cô ta xào bài, không hiểu sao lại khẩn trương, chờ bài lật lên, là sáu trái tim đỏ, vừa lúc là Hoắc Ngập.
Lâm Kiều hơi nhẹ nhàng thở ra.
Ngón tay Phương Tình Hữu kẹp lá bài đen, nhìn về phía Hoắc Ngập, “Hoắc tiên sinh, vừa bắt đầu đã đến lượt anh, không biết anh muốn bỏ thứ gì đây.”
Hoắc Ngập cười, dường như không thấy ngoài ý muốn, nâng rượu lên uống, giơ tay cởi bỏ đồng hồ, tùy ý đặt lên bàn.
Phương Tình Hữu nhìn anh cởi đồng hồ xuống, mắt hơi sáng ngời, “Vậy tiếp tục đi, tiếp theo là ai trước.”
Hoắc Ngập duỗi tay thong thả ung dung thu lại bài, cười nhìn sang, lịch sự vươn tay, “Ưu tiên các cô gái.”
Lâm Kiều do dự một lát, duỗi tay lật lá bài đầu bên trái, vừa rồi cô nhìn khá nghiêm túc, bọn họ lại chỉ tùy tiện xào bài, rất dễ dàng đã nhớ kỹ vị trí bài.
Ngón tay của cô lật lá bài, quả nhiên là bảy hình kim cương.
Trong lòng bỗng thấy may mắn, có chút chột dạ, ngẩng đầu vô tội mà nhìn về phía bọn họ.
Phương Tình Hữu nhìn thoáng qua, hoàn toàn không thấy lạ, cười dựa về sô pha vỗ tay, “Rất may mắn, kim bài miễn tử, giờ đến lượt Hoắc tiên sinh.”
Lâm Kiều duỗi tay thay anh xếp bài, vẫn đặt lá bài của mình ở phía đầu tiên bên trái, vừa rồi cô đã lật vị trí này, ấn theo lẽ thường mà nói, một người có xác suất 60% sẽ không lật tiếp vị trí cũ.
Hoắc Ngập nhìn cô chậm rì rì xào bài, vẻ mặt hơi nghiền ngẫm, duỗi tay tới, ngón tay thon dài xẹt qua lá bài, dừng lại ở lá đầu tiên bên trái, như đang suy nghĩ lật một lá.
Lâm Kiều nhìn tay anh dừng ở bên trái, theo bản năng khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm tay anh.
Hoắc Ngập bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, giơ tay mở lá bài đầu bên phải ra, là sáu trái tim đỏ.
Phương Tình Hữu thấy anh lật đến lá bài của mình, hiểu ý cười, uống rượu xong, hơi nghiêng cằm tinh xảo, tháo xuống một chiếc hoa tai đặt lên bàn, mỗi một động tác đều lộ ra phong tình vạn chủng.
Phương Tình Hữu tiếp tục lật bài, lại là sáu trái tim đen.
Hoắc Ngập cũng không quan tâm, duỗi tay cởi bỏ nút thắt tây trang, trực tiếp cởi xuống, ném sang một bên.
Vật phẩm trang sức trên người Phương Tình Hữu cũng tháo xuống không còn mấy, chỉ thừa lại váy hai dây, cô ta uống tựa say tựa không, tầm mắt dừng trên người Hoắc Ngập đã rất rõ ràng, là người trưởng thành thì đều nhìn ra được ý đồ.
Lâm Kiều nhìn hai người lật bài qua lại, cũng đại khái nhìn ra ý tứ, tuy rằng cô đã uống có chút choáng váng, nhưng thật ra số lần lật đến bài của cô, một bàn tay cũng có thể đếm được.
Chắc hẳn bọn họ đều biết chơi, cho nên cũng chỉ ngẫu nhiên lật bài của cô, để cô có chút cảm giác được tham dự, phần lớn thời gian, đều là hai người thay nhau lật bài đấu rượu, cô nhiều nhất chỉ là một người bồi chơi, căn bản không cần khẩn trương.
Phương Tình Hữu đang chuẩn bị lật bài, đại khái đây cũng là vòng cuối, trên bàn đột nhiên có tiếng điện thoại reo.
Phương Tình Hữu cười xin lỗi, cầm điện thoại, đi ra bên ngoài, “Ngại quá, tôi ra ngoài nhận điện thoại.”
Lâm Kiều nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, hơi cụp mắt, có chút mệt rã rời, cô muốn về phòng, bọn họ muốn làm gì đều không liên quan đến chuyện của cô, “Tôi hơi buồn ngủ, về phòng trước.”
Hoắc Ngập nghe vậy nhìn lại, cà vạt của anh đã sớm tháo, sơ mi trắng trên người bởi vì không có cà vạt, trên cùng còn cài hai cúc, mặc dù ăn mặc đơn giản tùy ý, khí chất vẫn được lộ ra, hơn nữa cặp kính tinh tế, lại là kiểu đẹp văn nhã bại hoại, bên trong hững hờ lộ ra dụ hoặc, không hiểu sao làm nhân tâm động.
Anh duỗi tay lấy bài, nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Chơi xấu lâu như vậy, nói không chơi là không chơi, đùa tôi à?”
“Tôi không hề chơi xấu.” Lâm Kiều có chút mê mang, khô khan phản bác một câu, nhìn anh xào bài.
Hoắc Ngập cầm bài sang bên, tùy ý xáo, một lần nữa đặt lại lên bàn, cười như không cười nhìn cô, “Lật đi.”
Lâm Kiều khẽ nhíu mày, nhìn bài trên bàn thật lâu, đã hoàn toàn không còn rõ ràng lắm, lá nào mới là của mình, chỉ có thể theo thói quen tính lật vị trí vừa rồi, là sáu trái tim đen, lá của Hoắc Ngập.
Lâm Kiều vội vàng thu hồi tầm mắt, “Thứ khác là được.”
Động tác trên tay Hoắc Ngập hơi ngừng, cười nhẹ, giơ tay tháo kính đặt sang một bên, cầm lấy rượu vang đỏ bên cạnh, rót vào ly của cô, “Đến lượt chị.”
Lâm Kiều nhìn động tác tháo kính của anh, ngực căng thẳng, trước kia mỗi lần khi anh hôn cô kịch liệt, đều sẽ tháo kính trước.
Tuy rằng hiện tại cô có chút trì độn, nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện mà nhớ tới những hình ảnh đó.
Cô hơi khẩn trương, lấy bài qua cũng xáo, sau khi đặt trên bàn, đến cô cũng không biết lá nào là lá nào.
Dường như Hoắc Ngập chỉ tùy ý lấy một lá, chính là của cô.
Quá trùng hợp, chắc chắn có bẫy!
“Cậu gian lận!” Lâm Kiều không biết anh đã động tay động chân gì vào đó, gấp đến độ buột miệng thốt ra.
“Gian lận, nơi nào?” Hoắc Ngập không thèm quan tâm, không chút để ý hỏi, “Thi đại học sao?”
Lâm Kiều lập tức dừng lại, hoàn toàn nói không nên lời.
Anh tuy rằng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng rõ ràng là để ý, thi đại học là đề tài quá mẫn cảm giữa bọn họ, nhắc tới như đâm người.
Không khí đọng lại trong chớp mắt.
Lâm Kiều không tiếng động duỗi tay lấy đi bài trên tay anh, kỳ thật cô có chút say, động tác cũng hơi mạnh.
Cô lấy bài qua, tỉ mỉ vuốt mặt trên có ký hiệu gì hay không, chỉ là đầu có chút nặng, kiểm tra vô cùng chậm.
Hoắc Ngập cũng không thúc giục cô, nhẹ nhàng nâng ly rượu, tầm mắt nhìn cô, thong thả ung dung uống một ngụm.
Lâm Kiều nhìn qua lại hai lần, hoàn toàn không nhìn ra mánh khóe nào, không có gì khác những lá bài khác.
Cô chỉ có thể buông bài, im lặng uống cạn ly rượu, máy móc tính duỗi tay xào bài.
Hoắc Ngập đột nhiên duỗi tay đè lại tay cô, “Quần áo thì sao?” Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lời nói lại mang ý tứ lộ liễu.
Lâm Kiều bị độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, vội vàng rút tay về, nắm lấy quần áo không biết nên nói gì.
Phương Tình Hữu nhận điện thoại trở về, vừa vào đã nhận thấy được không khí mờ ám giữa hai người bọn họ.
Cô ta nhìn thoáng qua Lâm Kiều, cười ngồi xuống, đúng mực đắn đo mà nói, vừa trêu chọc người lại không có có vẻ thấp kém, “Hôm nay chỉ đến đây thôi, nếu không tôi sẽ không còn đồ gì để thua Hoắc tiên sinh nữa.”
Cô ta nhìn Hoắc Ngập cười, lại không có ý muốn đứng dậy.
Hoắc Ngập không tiếng động nhẹ cười, nhìn về phía cô không nói chuyện.
Trong lòng Lâm Kiều cũng hiểu đây là ám chỉ giữa người trưởng thành, đứng lên rời khỏi phòng.
Một số thứ chung quy sẽ không giống nhau, người như anh đã định sẵn là không hợp với cô.
Cô rất hiểu, cũng cảm giác mình rất tỉnh táo, nhưng tâm lý lại buồn đến hoảng, đến đi đường cũng không xong, như đang tỉnh táo mà nhìn mình say.
Cô lung lay đi trên thảm dày, mơ hồ cảm giác phía sau có người.
Quay đầu nhìn lại, là Hoắc Ngập.
Trên tay treo tây trang cùng cà vạt, áo sơ mi rời rạc, chậm rãi đi phía sau cô.
Anh vẫn luôn đi theo?
Hoắc Ngập thấy cô quay đầu, giọng nói hơi thấp, “Tiền đặt cược không đưa tôi à?”
Lâm Kiều nhìn anh, hơi không hiểu.
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, đi về phía bên này.
Lâm Kiều nhìn anh tới gần mình, dưới chân ý thức muốn lui ra sau.
Hoắc Ngập đến gần, “Chị thua liền chơi xấu, là đang bắt nạt em trai phải không?”
Đầu óc Lâm Kiều có chút nặng, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không có.”
“Vậy quần áo của chị đâu?” Hoắc Ngập cúi người nhìn, “Đã đánh cược thì phải chịu thua, chị chơi thì nên tuân thủ quy tắc.”
Lâm Kiều hơi lui ra phía sau dựa lên tường, không thể lui tiếp.
“Không cởi cũng được, chị có thể dùng những thứ khác đổi lấy lần trừng phạt này.”
“Thứ gì?” Lâm Kiều thật sự đã có chút hoảng hốt, cồn đã từng chút làm tê mỏi thần kinh của cô, làm cô không thể tự hỏi.
Hoắc Ngập đưa tây trang trong tay tới, đồng hồ cũng đặt vào trong tay cô, “Cầm giúp tôi.”
Lâm Kiều theo bản năng nhận lấy, vừa mới cầm chắc, Hoắc Ngập đã dựa lại gần, duỗi tay ôm chầm lấy eo cô, môi mỏng dán lên, nhẹ nhàng hôn cô.
Hô hấp của Lâm Kiều cũng dừng lại, giữa môi răng đều là hương rượu, tay hoàn toàn không còn sức lực cầm áo cho anh, toàn bộ đều rơi xuống đất, chỉ có đồng hồ còn miễn cưỡng treo vững vàng, bên trên mơ hồ còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh.
“Chị thích đúng hay không?” Hoắc Ngập nhẹ hôn cô, “Nếu không thích, sao lại nguyện ý để tôi hôn?”
Lông mi của Lâm Kiều nhẹ nhàng run lên, có chút hoảng hốt.
Hoắc Ngập hơi tới gần, thấp giọng nói, “Lại lần nữa ở bên tôi đi, dù sao chị cũng không định tìm bạn trai, vậy vì sao lại không chịu ở bên tôi?”
Lâm Kiều nhìn anh, đầu óc trống rỗng.
Hoắc Ngập càng dựa lại gần, “Được không, chị?”
Lâm Kiều có chút mê mê hoặc hoặc.
Hoắc Ngập ôm cô nhẹ giọng dỗ, “Chị, mau trả lời tôi đi.”
Dịu dàng quấy nhiễu như vậy, làm Lâm Kiều thật sự không chống đỡ được, cảm giác như hãm sâu trong sự dịu dàng, nhịn không được nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Hoắc Ngập nghe xong hơi ngừng, dường như thấy có chút ngoài ý muốn, thân mình anh hơi cúi, đè nặng cô dựa vào tường, giọng nói trầm thấp, “Chị đã đồng ý, đừng đổi ý.”
Lâm Kiều nhìn về phía anh, trong mắt đã bắt đầu mơ hồ, không kịp phản ứng, Hoắc Ngập đã vươn đầu lưỡi, cúi đầu cạy mở.
Lâm Kiều cảm giác được cánh môi mềm ấm của anh ma sát với môi cô, giống như kẹo mềm, nhịn không được hơi đáp lại.
Hô hấp của Hoắc Ngập càng ngày càng nặng, tay ôm cô càng ngày càng gấp.
Lâm Kiều nhịn không được nức nở ra tiếng, muốn đẩy ra, Hoắc Ngập lại ở bên tai cô khàn giọng hỏi, “Đi phòng tôi không?”
Lâm Kiều bị hơi thở giữa môi răng anh làm nóng người, phản ứng trì độn, “Đi làm gì?”
Phía sau có người sửng sốt.
Lâm Kiều hơi nhìn sang, hình như là đồng nghiệp của cô.
Cách đó không xa vài người đang trừng lớn mắt, nhìn hai người quần áo lộn xộn, trên mặt đất còn có tây trang cùng cà vạt, hoàn toàn choáng váng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]