Chương trước
Chương sau
Lâm Kiều quay về Hoắc gia cũng không gặp Hoắc Ngập, cô không có điện thoại, chỉ có thể dùng điện thoại trong phòng gọi cho anh, chỉ là anh không nhận.

Lâm Kiều càng ngày càng sợ hãi, cô bắt đầu hy vọng những lời đồn đó là giả.

Sau khi Hoắc Ngập thi xong vẫn chưa hề quay về, Hoắc gia cũng rất yên tĩnh, không đề cập tới việc này, nhưng Lâm Kiều biết luôn có một loại bão táp tới trước bình yên, quả nhiên đến ngày công bố thành tích, đã xảy ra chuyện.

Hoắc Ngập thật sự nộp giấy trắng, lời đồn truyền ra từ trường thi là thật.

Nộp bài thi đầu tiên, coi như là gian lận, thành tích trước kia trở thành phế thải, hủy bỏ tư cách thi đại học năm thứ hai, nhập vào hồ sơ cá nhân.

Tay Lâm Kiều run rẩy, có loại không thể tin được, cô bước nhanh xuống lầu, vừa xuống dưới, giọng của chú Hoắc đã truyền đến từ phía xa.

“Mày đúng là coi trời bằng vung, chuyện như vậy cũng làm ra được, có phải mày bị điên rồi hay không!”

Lâm Kiều nhanh chân chạy vào, trên mặt đất có rất nhiều mảnh vỡ của đồ vật.

Hoắc Hưng Quốc đang lửa giận ngập trời đứng trước mặt Hoắc Ngập, Triệu Bích Quận ở bên cạnh chảy nước mắt, tức giận nói không ra lời.

Thật sự không ngờ rằng Hoắc Ngập sẽ gây ra vấn đề lớn như vậy vào thời điểm quan trọng.

Ba năm cấp ba, cho dù có một lần thành tích rơi khỏi top mười, cũng không có gì đáng nói, nhưng anh rõ ràng có thực lực đứng nhất, nhưng lại cố tình nộp giấy trắng, còn một hai phải nộp đầu tiên, hiện tại đã nhập vào hồ sơ, đó không phải là làm người sống sờ sờ bị chọc tức chết!

Hoắc Ngập giống như không quan tâm, “Cũng đã như vậy, hiện tại nói còn có ý nghĩa gì?”

Hoắc Hưng Quốc trực tiếp giơ tay cho anh một cái tát, “Súc sinh!”

“Anh!” Hoắc Quỳ cũng hoảng sợ.

“Hưng Quốc!” Triệu Bích Quận cũng tức giận, nhưng khi đánh lại đau lòng.

Hoắc Hưng Quốc chỉ về phía cửa, mặt tức giận đỏ lên, “Cút! Mày cút cho tao, tao không có đứa con như mày!”

Hoắc Ngập ăn một cái tát cũng không có phản ứng gì, xoay người rời đi, khi đi qua bên cạnh cô, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Đến liếc mắt cũng không có, thật giống như cô chỉ là người chị ở nhờ nhà anh mà thôi.

Lâm Kiều không biết phải làm sao bây giờ, đã rất lâu cô chưa gặp anh, anh không hề thay đổi, vẫn sạch sẽ lịch sự như cũ, chỉ là bất luận thế nào, cô cũng không thể ngờ được, anh đến thi đại học cũng không thi.

“A Ngập!” Triệu Bích Quận đứng dậy đuổi theo, bóng dáng Hoắc Ngập đã không thấy.

Hoắc Hưng Quốc thấy anh không quay đầu mà đi ra ngoài, tức giận đập gạt tàn trên bàn trà, “Phanh” một tiếng, bàn trà cũng bị nứt ra, “Cho nó đi! Kiên cường như vậy, thi đại học không thi còn nói lý!” Ông ta vừa nói vừa gọi điện thoại, nổi trận lôi đình đi lên lầu, “Con tôi ở trường mấy người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước khi thi đại học nó xuất hiện vấn đề lớn như vậy, các người vì sao lại không phát hiện, tiêu nhiều tiền cho các người như vậy xây một đống nhà, lại quyên này quyên kia, kết quả lại nói với tôi nó đi thi nộp giấy trắng, bây giờ bị nói là gian lận, mặt mũi Hoắc gia tôi vứt ở nơi nào!”

Triệu Bích Quận thấy gọi mà Hoắc Ngập cũng không quay lại, khóc lóc ngồi về sô pha, thấy Lâm Kiều, vội vàng vẫy tay về phía cô, “Lâm Kiều, cháu lại đây, dì muốn hỏi cháu mấy câu.”

Lâm Kiều hô hấp hơi ngừng, lông mi khẽ run, đi đến trước mặt bà ấy.

Triệu Bích Quận kéo tay cô, “Cháu nói cho dì biết, A Ngập ở trong trường đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy?”

Lâm Kiều nói không ra lời, khoảng cách chuyện của bọn họ đã qua đi vài tháng, cô không biết có phải bởi vì mình hay không, nhưng ngay lúc đó ánh mắt anh thật sự rất thất vọng, hiện tại ngẫm lại còn cảm thấy ngực khó chịu…

Hoắc Quỳ ở bên cạnh cũng nóng nảy, “Mau nói đi, sao không có chút tác dụng nào, cô ở trong trường cũng không biết A Ngập đã xảy ra chuyện gì hả?”

Lâm Kiều hơi dừng, lắc đầu, “Xin lỗi dì, cháu thật sự không biết.”

Hoắc Quỳ càng thêm ghê tởm cô, nói thẳng vô dụng.

Triệu Bích Quận sao còn quan tâm được nhiều như vậy, rơi nước mắt gọi cho em họ của Hoắc Ngập, “Viện Viện, là dì, cháu còn nhớ dì chứ?” Bà ấy điều chỉnh lại giọng điệu, miễn cưỡng khắc chế, “Dì muốn hỏi một chút, anh họ cháu ở trong trường gần đây có gặp phải chuyện gì không?”

Viện Viện cũng mới biết chuyện này, trong nhà cũng đang thảo luận, không nghĩ rằng Hoắc Ngập sẽ làm ra chuyện lớn như vậy.

Cô ấy suy nghĩ một chút, có lẽ nhớ tới gì đó, “Gần đây không có việc gì, nhưng có thể là bởi vì bạn gái trước kia của anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ.”

“Bạn gái nào?” Triệu Bích Quận thấp giọng hỏi.

“Chính là Triệu Ánh Kỳ lớp chúng cháu, dáng vẻ xinh đẹp, rất nhiều nam sinh đều thích cậu ta, hình như là sau đoạn thời gian anh họ chia tay cậu ta, tâm trạng càng ngày càng tụt dốc. Lúc trước Triệu Ánh Kỳ ở trong trường đã yêu đương với rất nhiều nam sinh, lúc ấy trước khi yêu đương với anh Hoắc Ngập, còn có một người bạn trai, trong lớp chúng cháu đều biết, khả năng chắc là bởi vì chuyện này mà chia tay, nghe nói sau khi anh họ chia tay, một đoạn thời gian dài cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không biết có phải bởi vì chuyện này hay không.”

Triệu Bích Quận cúp điện thoại liền xoa huyệt Thái Dương, rõ ràng biết nữ sinh như vậy thủ đoạn lợi hại bao nhiêu.

Bà ấy nhìn Lâm Kiều ngoan ngoãn đứng trước mặt, ngay thơ nghe lời, nhất thời hối hận vô cùng, sớm biết vậy nên để Lâm Kiều yêu đường với nó trước, tốt xấu gì khi yêu đương với con bé, Hoắc Ngập cũng không bị ảnh hưởng lớn như vậy, thành tích chẳng những không giảm xuống, còn luôn tăng lên.

Hiện tại khen ngược, bị một hồ ly tinh nhỏ bắt vào tay, làm đứa con ngoan ngoãn biến thành một đứa phản nghịch, đến thi đại học cũng dám làm xằng bậy!

Hoắc gia rối loạn, tâm trạng của Lâm Kiều cũng càng thêm trầm, Hoắc Ngập vẫn không hề quay về, cô dùng điện thoại trong phòng tiếp tục gọi cho anh, anh vẫn không hề nhận.

Ngày quay về trường điền nguyện vọng, Hoắc Ngập vẫn không quay về.

Lâm Kiều lo lắng sốt ruột ngồi trên xe, nhìn Quan Chí ngồi ở phía trước, “Anh Quan Chí, anh có biết Hoắc Ngập đang ở nơi nào không?”

Quan Chí quay đầu lại, “Anh không biết cậu ấy ở đâu, nhưng có thể gọi điện thoại, em muốn tìm cậu ấy?”

“Em có lời muốn nói với cậu ấy, chỉ là khi em gọi cậu ấy đều không nhận.”

Quan Chí trực tiếp gọi, đưa điện thoại cho cô.

Lâm Kiều nhận lấy, bên trên hiện thị số của anh, điện thoại vang lên một tiếng liền được nhận, không giống như cô lúc trước, bất luận gọi bao lâu đều không nhận.

Phía bên kia điện thoại rất ồn ào, cô đột nhiên có chút khẩn trương, đã lâu không nói chuyện với anh, cũng cảm thấy xa lạ.

“Chuyện gì?” Giọng nói của Hoắc Ngập xuyên qua tiếng ồn ào truyền tới, vẫn sạch sẽ dễ nghe như cũ, dịu dàng mang theo một chút khàn khàn, giống như không nghỉ ngơi tốt.

Lâm Kiều do dự trong chốc lát, mở miệng gọi tên của anh, “Hoắc Ngập, cậu chừng nào thì về nhà?”

Bên kia không lên tiếng, chỉ có tiếng xào bài trên bàn, Lâm Kiều dán lỗ tai tới gần di động cẩn thận nghe.

Điện thoại truyền đến một giọng nam, “A Ngập, ai gọi tới đấy, sao không nói gì, mau ra bài đi, có phải sợ thua hay không?”

Hoắc Ngập nghe vậy cười ra tiếng, trong điện thoại cũng có thể nghe ra sự hờ hững, “Sao có thể thua được?”

Lâm Kiều nghe bên trong tiếng bài va chạm vào nhau, đang chuẩn bị mở miệng, bên kia đã ngắt điện thoại.

Lâm Kiều hơi dừng, nhìn màn hình đen đi, trong lòng càng thêm trầm.

Cô do dự một chút, tay nhẹ nhàng bấm, lại gọi đi.

Lúc này, Hoắc Ngập không nhận, trực tiếp tắt máy.

Lâm Kiều nhìn điện thoại, im lặng không lên tiếng.

Quan Chí nhìn về phía cô gái đang cúi đầu xem điện thoại, “Sao rồi, nói gì vậy?”

“Không có gì.” Lâm Kiều đưa trả điện thoại.

Quan Chí bất đắc dĩ mà nhận điện thoại, thở dài một hơi, “Đưa em về trường trước đã, việc này em không quản được, người trong nhà có ai có thể quản được cậu ấy?”

Lâm Kiều cụp mắt không nói chuyện, mày nhăn chặt.



Lần này cô thi khá ổn, tới trường giáo viên cùng bạn học đều chúc mừng cô, nhưng đề tài khi rời tới Hoắc Ngập, liền không còn giống.

Đến nguyện vọng anh cũng không tới điền, đến Trần Tuyên Trùng còn ngoan ngoãn tới, nhưng học sinh ưu tú lại không hề tới.

Giáo viên cùng bạn học đều đang thảo luận chuyện này, không khỏi bóp cổ tay kinh ngạc.

“Vừa rồi tớ có đi qua hỏi lớp bọn họ, hôm nay Hoắc Ngập thật sự không hề tới.”

“Hiệu trưởng chắc chắn sắp điên lên rồi, vốn dĩ hai học sinh giỏi cùng nhau tiến vào, thổi ra bao nhiêu lời hay, đi đường còn mang theo gió, kết quả Tống Phục Hành rời đi, Hoắc Ngập còn làm ra loại chuyện này, có lẽ cũng phải hoài nghi phong thuỷ trong trường.”

“Tớ cũng cảm thấy trường chúng ta thật lạ lùng, chỉ cần vừa có chuyện thì sẽ là chuyện lớn.”

“Bởi vì đều là cá lớn, chỉ lật người cũng tạo ra sóng gió mãnh liệt, cá nhỏ tôm nhỏ sao mà quản được, cậu thử nhìn Hoắc Ngập mà xem, ngày thường an tĩnh không làm người ta lo lắng gì, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì trực tiếp làm hiệu trưởng tức hộc máu.”

“Mấy cậu nói xem có khi nào lại có liên quan tới Lâm Kiều hay không?” Một nam sinh chỉ Lâm Kiều đang ngồi ở chỗ không nói lời nào.

“Cũng có khả năng đấy, nói không chừng là chết trong tay cậu ấy.”

“Trăm phần trăm rồi, nếu không sao có thể đến việc thi cũng không làm, toán học cậu ấy nhắm mắt cũng có thể làm xong?”

Lâm Kiều vốn dĩ muốn hỏi Lý Thiệp về tình huống của Hoắc Ngập, nhưng chỗ ngồi của Lý Thiệp cũng trống không, “Sao hôm nay Lý Thiệp không tới?”

Cố Ngữ Chân nhìn chỗ Lý Thiệp, “Buổi sáng cậu ấy được người trong nhà đưa tới đây điền nguyện vọng, xong việc thì vừa mắng vừa lôi về, có lẽ là bị cấm túc.”

Cố Ngữ Chân thật ra cũng thấy cạn lời, Lý Thiệp rõ ràng học rất nghiêm túc, nhưng sau khi có thành tích, thế nhưng còn kém hơn so với ngày thường cậu ta tùy tiện làm, làm người nhà cậu ta nổi trận lôi đình, cảm thấy đứa con phá hoại này có thái độ cực kỳ có lệ, suýt nữa thì đánh gãy chân.

Lâm Kiều nghe vậy càng sầu, Lý Thiệp không thấy, vậy càng không biết Hoắc Ngập ở nơi nào…

Sau khi điền xong nguyện vọng, cả lớp hẹn nhau cùng đi thả lỏng.

Lâm Kiều cũng bị kéo đi KTV, chuẩn bị ngồi ghế lô chơi suốt đêm.

Một đám người mới đến nơi này, bên cạnh liền có bạn học chỉ về phía trước, “Mấy cậu mau nhìn, là Hoắc Ngập.”

Bước chân Lâm Kiều hơi dừng, theo phương hướng nữ sinh chỉ nhìn sang, quả nhiên thấy Hoắc Ngập đứng cách đó không xa cùng với một đám người.

Anh dựa vào tường cùng người ta nói cười, tay kẹp một điếu thuốc chưa đốt, ngón tay thưởng thức, nghe thấy âm thanh nhìn thoáng qua bên này, lại làm như không nhìn thấy, xoay người vào ghế lô.

Một đám người đi cùng anh, Lâm Kiều chỉ thấy quen mấy người, Tô Nhạn, nam sinh có hình xăm trên cánh tay, còn có nam sinh đeo khuyên tai.

Tuy rằng đám người kia trang điểm đậm, nhưng lại không che giấu được vẻ phản nghịch trên người, hoàn toàn không hợp với học sinh trong trường.

Các bạn học cũng không dám nói gì, theo người phục vụ vào ghế lô, mới bắt đầu nổ tung.

“Tình huống là thế nào đấy, vừa rồi có phải tớ hoa mắt hay không, người kia là Hoắc Ngập trường chúng ta hả, cậu ấy biết hút thuốc!”

Một nữ sinh hạ giọng, “Cậu bớt nói đi, nhìn ngầu vô cùng, nói câu xấu xa cũng làm tim người ta ngứa ngáy, vừa rồi liếc mắt một cái mà tớ cũng không dám đối diện với cậu ấy, nhưng mà cậu ấy bị dạy hư cũng quá nhanh, vừa rồi suýt nữa thì tớ cho rằng cậu ấy vốn dĩ chính là người như vậy.”

“Khó trách không thèm thi đại học, quậy với một đám người như vậy, nào còn tâm tư học tập nữa, các cậu có thấy rõ không, mấy nữ sinh kia cổ áo thấp tới nỗi làm ngực muốn rơi ra luôn.”

Lâm Kiều ngồi một lát, nhịn không được đứng dậy ra bên ngoài, đi ngang qua ghế lô bên kia, nhìn thoáng qua vào bên trong, người rất nhiều rất náo nhiệt, vội vàng liếc mắt một cái nhưng cũng không nhìn thấy anh.

Cô cụp mắt dạo qua bên cạnh một vòng, cắn răng mở cửa ghế lô.

Đi vào liền thấy Hứa Niệm đang ngồi uống rượu cùng nhóm nữ sinh bên trong, cô đối diện với tầm mắt của Hứa Niệm, hai người đều hơi sửng sốt.

Lâm Kiều không phản ứng kịp, Hứa Niệm vừa rồi còn ngồi ở ghế lô của bọn họ, sao chỉ chớp mắt đã tới nơi này?

Có nam sinh đang dựa gần cửa, thấy cửa mở, huýt sáo một tiếng, “Lại tới một em? A Ngập, không phải là lại tới tìm cậu chứ?”

Nam sinh đeo khuyên tai nhìn thấy cô, “Em gái này nhìn quen mắt thế, A Ngập, là bạn gái nhỏ lần trước của cậu hả?”

Hoắc Ngập ngồi ở sô pha bên kia chơi bài, nghe vậy nâng mắt nhìn thoáng qua, nói không chút để ý, “Người ta đã có bạn trai.”

Nam sinh dựa cửa hơi nhướng mày, “Ấy, thế em gái nhỏ đây là muốn tìm ai thế, bạn trai của em không có ở chỗ bọn anh đâu?”

“Nếu là muốn tìm một người có sẵn cũng không thành vấn đề, em cứ vào chọn, dù sao đều độc thân hết.” Nam sinh đang cầm bài, khoác tay lên vai nam sinh đang dựa cạnh cửa, lông nhông nói.

Lâm Kiều nhìn về phía Hoắc Ngập, “Hoắc Ngập, cậu có thể ra ngoài một lúc không?”

Hai nam sinh nhìn nhau, vẻ mặt ‘tôi biết ngay mà’.

Hoắc Ngập không quan tâm cô, vẫn chơi bài như cũ, xung quanh yên tĩnh một lát, chỉ có tiếng nhạc ầm ĩ áp qua tai.

Lâm Kiều im lặng một lát, theo lối đen như mực mà đi vào bên trong, nam sinh bên cạnh đột nhiên duỗi chân ngáng đường.

Lâm Kiều không phòng bị, trực tiếp ngã về phía trước, cả người bổ nhào lên đùi anh.

Nam sinh trong ghế lô nhanh chóng ồn ào, “Mẹ kiếp, em gái nóng lòng thế hả, còn nhào vội lên nữa kìa!”

“Cũng rất biết chọn, liếc mắt một cái liền chọn ngay một anh đẹp nhất.”

Lâm Kiều bổ nhào vào trong lòng ngực anh, trong mơ hồ còn đập vào dây lưng trên eo anh.

Cô vội vàng thu tay về, ngẩng đầu nhìn lại, anh cúi đầu nhìn xuống, trong mắt có vẻ hư hỏng không tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.