Cuối tuần của lớp 12 tương đương với không có, chờ quay về trường, Lâm Kiều cũng không hỏi anh về chuyện tách ra.
Đã rất lâu, cũng đã lớp 12, cách kỳ thi đại học càng ngày càng gần, anh cũng không nói tới chuyện này, cô cũng không thể làm như không có.
Lâm Kiều đi xuống lầu, trực tiếp đi ra ngoài, chuẩn bị đi thư viện mượn sách, Trần Tuyên Trùng không biết nhìn thấy cô khi nào, chạy vụt ra từ bên cạnh sân thể dục.
“Này! Cậu chuẩn bị thi đại học nào?”
“Đại học A.” Lâm Kiều nghiêm túc trả lời, “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Tùy tiện hỏi thôi, nói không chừng tôi cũng thi vào đại học A đấy?”
“Cậu chắc chắn?” Lâm Kiều vô cùng thấy ngoài ý muốn, không phải không tin, nhưng sự thật khách quan không cho phép cô tin tưởng.
“Nói linh tinh mà thôi, tôi mẹ nó căn bản không muốn đi học, nếu không phải bị mẹ tôi bắt ép, thì đến cấp ba tôi cũng không muốn thi.” Trần Tuyên Trùng lông nhông mà nói, căn bản không thèm để ý.
“Vẫn nên nghiêm túc đi học đi, Trần Tuyên Trùng, cấp ba cậu cũng đã chịu đựng được mà.” Lâm Kiều tốt tính khuyên một câu.
Trần Tuyên Trùng nghe vậy nhìn cô cười hì hì, “Nói cũng đúng, nếu không đi học, không chừng mẹ tôi có thể mắng chết tôi luôn.”
Hoắc Ngập cùng bạn học đi về phía bên này, liếc mắt một cái đã thấy hai người đang cười vui vẻ dưới bóng cây, anh đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, thu hồi tầm mắt thay đổi hướng rời đi.
…
Giữa giờ nghỉ trưa, Trần Tuyên Trùng khó có khi không ra ngoài quậy phá, vây cùng một đám nam sinh ở một chỗ xem video ngắn.
“Cô ả này đẹp ghê, nhìn rất ngoan.” Một nam sinh khen câu.
Trần Tuyên Trùng đeo tai nghe xem vô cùng nghiêm túc, nghe xong rất khinh bỉ, “Mẹ nó mày nông cạn thế, cứ mặc đồng phục thì là ngoan à? Nữ sinh ngoan thật, căn bản bọn mày chưa từng thấy, giả vờ cũng không nhìn ra à.”
“Nói như vậy, chắc anh Trùng cũng từng có cô bạn gái như thế này nhỉ, vậy cảm giác đó thế nào?”
Trần Tuyên Trùng bị nói mà dừng một chút, một đập vào mặt nam sinh, “Mày cũng xứng biết?”
Có người đi tới, một bóng người chụp xuống, Trần Tuyên Trùng ngẩng đầu nhìn, là Hoắc Ngập.
Người trong phòng học không nhiều lắm, không giống lớp khác có không khí học tập tốt như vậy, đại đa số đều đang chơi trò chơi, xem phim hoặc là nói chuyện, thấy Hoắc Ngập đi vào, sôi nổi ngẩng đầu nhìn xem.
Trần Tuyên Trùng tháo tai nghe xuống, “Cậu tìm tôi?”
Hoắc Ngập nhìn về phía điện thoại cậu ta đang cầm trong tay, một đôi nam nữ đang vận động kịch liệt, cô gái bên trong mặc đồng phục học sinh, cột tóc đuôi ngựa, trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt cũng có vài phần tương tự.
Anh nhìn lướt qua, giọng nói càng phai nhạt, “Tôi đã từng nói với cậu, không nên tiếp tục đi tìm Lâm Kiều.”
“Tôi đây cứ đến tìm, cậu muốn thế nào?” Trần Tuyên Trùng cũng thấy bực, đứng lên nhìn về phía anh, dây tai nghe bị cậu ta dứt xuống, cũng dứt ra khỏi điện thoại, âm thanh nhanh chóng phát ra, tất cả đều là tiếng nam nữ thở dốc □□.
Trong phòng học bỗng chốc yên tĩnh, âm thanh liền có vẻ vô cùng rõ ràng.
Trần Tuyên Trùng tùy ý ném điện thoại lên bàn, cũng không quan tâm đến âm thanh đó, “Hoắc Ngập, Lâm Kiều là bạn học của tôi, bất cứ khi nào tôi cũng có thể tìm cô ấy, chắc cũng không có liên quan gì tới cậu nhỉ?”
“Cô ấy là bạn gái của tôi, tốt nhất cậu nên đổi sang thích người khác.” Hoắc Ngập không có tâm trạng nói lời vô nghĩa với cậu ta, vẻ mặt nhàn nhạt cảnh cáo một câu.
“Tôi cứ cố tình thích cô ấy đấy, còn nữa, hiện tại là bạn gái của cậu, về sau thì chưa chắc đâu, nói không chừng ngày nào đó lại thành bạn gái của tôi.” Ý tứ của Trần Tuyên Trùng rất rõ ràng, tất cả tại lời nói.
Hoắc Ngập nhìn về phía cậu ta, “Cậu lặp lại lần nữa?”
Trần Tuyên Trùng cũng nhịn đã lâu, “Hoắc Ngập, đừng trách tôi nói không dễ nghe, cậu mẹ nó còn không phải là ép buộc người ta ở bên cậu sao, người ta có thích cậu hay không, cậu cũng không hỏi cho rõ ràng à, con mẹ nó nhiều nữ sinh muốn yêu đương với cậu như vậy, cậu một hai cứ phải nhìn chằm chằm vào một người, cậu có cảm thấy mình rất tra hay không?”
Hoắc Ngập bỗng nhấc chân đạp.
Trần Tuyên Trùng vừa vặn bị đạp, đột nhiên đâm vào bàn phía sau, điện thoại rơi xuống đất, nhanh chóng mất tiếng.
Trong phòng học ồ lên một tiếng, toàn bộ đều nhìn choáng váng, đánh người là Hoắc Ngập?!
Hoắc Ngập đi lên giữ chặt lấy cổ áo của cậu ta, cứ vậy túm lên, “Đừng đánh chủ ý lên người cô ấy, có nghe hiểu hay không?”
Nam sinh bên cạnh không nghĩ tới Hoắc Ngập nhìn lịch sự, đánh người lại ác như vậy, vội vàng chạy lên hỗ trợ.
Lâm Kiều ngồi trong phòng học ngủ trưa một giấc, đang chuẩn bị dậy làm bài tập.
Đột nhiên, có một bạn học vọt vào, vội vã mà nói, “Mẹ kiếp,Hoắc Ngập đang đánh nhau với đám người Trần Tuyên Trùng ở trên lầu, tôi còn nói sao lại ồn ào như vậy!”
“Hoắc Ngập?! Cậu có nói nhầm tên hay không đấy?”
“Chính là Hoắc Ngập, người trong lớp Trần Tuyên Trùng đều thấy, còn là Hoắc Ngập ra tay trước.”
Tay Lâm Kiều đang lấy sách bài tập tạm dừng, nghe được lời này sửng sốt một chút, sợ tới mức vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.
Đi lên lầu, Hoắc Ngập từ văn phòng giáo viên đi ra, đang đi xuống dưới lầu, từ xa đã thấy cố gái nhỏ chạy về phía bên này, chạy vô cùng nhanh, trên khuôn mặt đều là lo lắng cùng khẩn trương.
Bước chân anh dừng lại, đứng chờ cô chạy tới gần.
Lâm Kiều chạy vô cùng nhanh, trong chốc lát đã chạy đến trước mặt anh, cô liếc mắt đánh giá anh một lát, khóe miệng anh có vết bầm tím, trên mặt còn có vết thương, cũng may cánh tay bị thương lúc trước không có chuyện gì, cô hơi nhẹ nhàng thở phào, “Cậu không sao chứ?”
Khóe môi Hoắc Ngập hơi cong lên, trong mắt có ý cười, duỗi tay xoa đầu cô, “Không có việc gì, đừng lo lắng.”
Lâm Kiều lo lắng qua đi, trong đầu lại nhớ tới Trần Tuyên Trùng hôm nay tìm cô nói chuyện.
Cô nhăn mày thật chặt, “Sao cậu lại đánh nhau với Trần Tuyên Trùng?”
Hoắc Ngập không có hứng thú về chuyện này, “Một chút việc nhỏ.”
Lâm Kiều nhìn vết thương trên khóe miệng anh, càng cảm thấy chói mắt, “Cậu nhìn thấy cậu ấy tới tìm tôi đúng không?”
Hoắc Ngập không nói gì.
Lâm Kiều im lặng một lát, cô không thể chờ tiếp, càng không thể chịu nổi anh không có lúc nào là không chiếm hữu như vậy, “Hoắc Ngập, chúng ta đã lớp 12, cậu chừng nào thì trả lời tôi?”
Lâm Kiều cũng không giấu, thẳng thắn trả lời, “Cậu ấy hỏi tôi muốn thi đại học nào.”
“Hai người về sau định thi cùng một đại học?” Hoắc Ngập bình tĩnh hỏi.
“Hoắc Ngập, chuyện này không liên quan đến Trần Tuyên Trùng, tôi và cậu ấy chỉ là bạn học bình thường, cậu ấy hỏi tôi sẽ học đại học nào cũng rất bình thường.”
“Vậy vì sao sau khi cậu ta đi tìm chị xong, chị liền đề nghị chia tay với tôi?” Hoắc Ngập nhìn cô, cười nói chuyện.
Lâm Kiều cũng có thể nghe ra anh đang cười châm chọc, “Từ lâu tôi đã muốn nói rồi, cậu cũng nói cậu sẽ chậm rãi chán, bây giờ đã lớp 12, chắc hẳn cậu cũng đã bắt đầu phiền chán rồi?”
Hoắc Ngập nhìn cô không nói lời nào.
Lâm Kiều cụp mắt xuống, nghiêm túc tính toán, “Sau khi thi đại học xong, tôi sẽ tự mình ra bên ngoài học đại học, về sau học phí tôi cũng sẽ tự mình kiếm, sẽ không làm phiền chú dì nữa, chờ về sau có việc làm…”
Hoắc Ngập căn bản không muốn nghe lời này, lời nói của anh rõ ràng có sự ngang ngược của con nhà giàu, “Chị cho rằng đắc tội tôi, thì còn có thể vào đại học à?”
Lâm Kiều nghe vậy dừng lại, nhìn về phía anh, giọng điệu đông cứng lại, “Nếu cậu một hai phải nói như vậy, tôi không vào đại học cũng không sao hết.”
Lâm Kiều nói xong câu này, xoay người rời đi.
Hoắc Ngập duỗi tay giữ cô lại, giọng điệu cũng mềm mại một ít, “Lâm Kiều, tay tôi đau, vừa rồi cậu ta đánh vào tay tôi, chị cùng tôi tới phòng y tế được không?”
Lâm Kiều dừng một chút, hốc mắt nháy mắt nóng lên, có chút cảm giác nói không nên lời, chỉ là hôm nay nếu cứ như vậy bị anh xem nhẹ cho qua, về sau sẽ càng không cơ hội nói.
Cô cắn răng kiên định, “Hoắc Ngập, tính cách của chúng ta không hợp, suy nghĩ không hợp, cách thức ở chung cũng không hợp, người không hợp tựa như một đôi giày không vừa, đi đường sẽ bị đau, thật ra cậu hoàn toàn có thể thử yêu đương với nữ sinh khác, tuyệt đối sẽ không vất vả như vậy, được hay không?”
Hoắc Ngập im lặng thật lâu, “Từ đầu tới cuối đều chưa từng thích tôi sao?”
Lâm Kiều biết anh hỏi ra như vậy chính là đồng ý, lấy sự kiêu ngạo của anh, về sau có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại.
Lâm Kiều khẽ gật đầu, “Ừ.”
Hoắc Ngập nhìn đôi mắt cô thật lâu, chậm rãi buông lỏng tay, “Vậy chia tay đi, tôi cũng không phải chị thì không thể.”
Sau kỳ thi tháng của trường, công bố bảng thành tích, Lâm Kiều dành thời gian, đi mục thông báo bên kia xem.
Phía trước mục thông báo đã vây đầy người, Lâm Kiều mất khá nhiều sức lực để chen vào, liếc mắt một cái đã thấy tên của mình.
Bị lùi hai hạng.
Trong lòng cô hơi trầm, nhịn không được cắn môi, chia tay với anh vẫn có ảnh hưởng, cô cũng không phải cục đá không có tim.
Lâu như vậy, đi ở trong trường, thậm chí sẽ có ảo giác nghe thấy giọng của anh, chỉ là vừa quay đầu lại không có gì hết.
Lâm Kiều nghĩ đến lại nhìn thoáng qua phía trước, tên của anh vẫn vững vàng xếp ở hạng nhất, chia tay đối với anh hiển nhiên không có ảnh hưởng gì.
Lâm Kiều hơi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tất cả đều đã bắt đầu chậm rãi khôi phục bình thường, cô cũng nên điều chỉnh lại.
Hứa Niệm bên cạnh cũng đang xem, liếc mắt một cái đã thấy xếp hạng phía trước, xếp hạng của cô ta đứng sau Lâm Kiều vài người.
Chỗ đứng này thật sự quá rõ ràng, hai người họ còn là hai bên đối địch được công nhận, khó tránh khỏi sẽ bị người khác chú ý, bạn học bên cạnh thường hay nhìn cô ta.
Hứa Niệm xoay người quay đi, liền nghe thấy nữ sinh phía sau vây ở một chỗ nói nhỏ.
“Thành tích của Hứa Niệm kém đi rất nhiều, Lâm Kiều còn vượt qua chị ta bao nhiêu hạng.”
“Trước kia thành tích của chị ta khá tốt, nhưng giờ có Lâm Kiều ở đây, có lẽ thủ khoa khoa văn cũng không còn chỗ, nhân phẩm không tốt, thành tích còn yếu, thật là mua dây buộc mình.”
“Suỵt, bị chị ta nghe thấy lại muốn đòi tự sát.”
“Thôi thôi, ít nói vài câu, không thể trêu vào.”
Hứa Niệm nghe vậy tay hơi nắm chặt, miễn cưỡng áp chế, vừa nhấc mắt đã thấy Lâm Kiều ở cách đó không xa, cô ta đang ngây ngốc nhìn thứ hạng của Hoắc Ngập.
Trong lòng cô ta khinh thường, chờ đến khi đi qua bên cạnh Lâm Kiều, nhịn không được ác độc mà nói một câu, “Thật tiếc nuối khi người trên chiếc xe lần trước không mang được cậu đi.”
Dưới chân Lâm Kiều dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô ta, nhanh chóng nghĩ tới đám du côn kia, “Là cậu tiết lộ cho bọn họ?”
“Tôi sẽ ngu như vậy sao, không phải cậu đang làm chuyện tốt à, tôi chỉ là để mọi người đều biết chuyện cậu làm người tốt mà thôi, tôi với những người đó cũng không có một chút quan hệ nào.”
Khó trách, hóa ra những chuyện đó là do cậu ta truyền ra!
Lâm Kiều nghe vậy không thể tưởng tượng được, “Cậu có biết là sẽ có hậu quả gì hay không, đó không phải là trò con nít chơi đồ hàng!”
“Tôi đương nhiên biết! Tôi chính là muốn có hậu quả như vậy đấy, cậu không biết cậu làm người ta chán ghét bao nhiêu đâu, nếu không phải bởi vì cậu xuất hiện, tôi sẽ biến thành như vậy sao?!”
Giọng Hứa Niệm cũng lớn lên, bạn học xung quanh sôi nổi nhìn sang, Hoắc Ngập từ cầu thang phía không xa đi xuống, thấy Lâm Kiều, ngừng tại chỗ không đi qua.
Hứa Niệm thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, hoàn toàn chịu không nổi, suốt một năm, Hoắc Ngập trước nay cũng không hề nhìn qua cô ta.
Lâm Kiều chính là cố ý, cậu ta mỗi ngày muốn Hoắc Ngập tới đón mình, mỗi ngày ở trước mặt cô ta tình chàng ý thϊếp, cậu ta chính là đang khoe khoang!
Cô ta nhịn lâu như vậy, hiện tại đến thành tích cũng bị vượt qua, căn bản không thể chấp nhận, “Cậu còn giả vờ cái gì? Thật cho rằng mình là con gái của cảnh sát, thì cậu chính là cảnh sát sao, mẹ cậu vẫn còn là tội phạm đấy, giả làm người tốt làm cái gì hả, có thấy ghê tởm hay không!”
Ngưc Lâm Kiều phập phồng vô cùng, “Nếu lại có thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn báo án, bất luận hậu quả có nghiêm trọng bao nhiêu! Cậu từ nhỏ đến lớn đều được người nhà bảo vệ, không biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, bọn họ chính là đang hủy diệt cuộc sống của người khác, cậu không hiểu có một số người căn bản không có cơ hội làm lại từ đầu!”
“Cậu nói rất đường hoàng, nhưng ai sẽ tin tưởng cậu, cậu chính là muốn người khác khen cậu tốt, cậu cho rằng tôi không biết tâm hư vinh của cậu sao, nhìn khiến cho người ta ghê tởm!”
“Cậu có thể ngồi xem mặc kệ, nhưng đừng đem tiêu chuẩn đạo đức của cậu đặt trên người tôi, cậu chỉ lo thân mình là chuyện của cậu, cậu nghĩ như thế nào cũng không có quan hệ với tôi.” Lâm Kiều thấy cô ta căn bản không hiểu, không hề nhiều lời, xoay người đi ra khỏi đám đông.
Hứa Niệm tức giận đuổi theo, còn muốn cãi cọ.
Lâm Kiều căn bản không tính toán nói lý với cô ta.
Hoắc Ngập lẳng lặng đứng đó, trong đám người có người khe khẽ nói nhỏ, “Hai người họ đang nói cái gì vậy?”
“Cậu đã quên chuyện trước kia của Trần Thi Nam sao, phía sau tổ chức kia không phải đã điều tra ra à? Bị cảnh sát xử lý rớt hết nguyên ổ, lúc ấy nghe nói là Lâm Kiều báo án, không nghĩ rằng thật sự là cậu ấy, lá gan thật lớn!”
“Lâm Kiều làm rất đúng, nếu không có cậu ấy báo án, sẽ có bao nhiêu nữ sinh đi đường vòng đây, đến lúc đó hối hận cả đời, người trưởng thành cũng có lúc làm sai, huống chi là vị thành niên như chúng ta, Hứa Niệm nghĩ về người khác như vậy là có chút ích kỷ.”
“Cậu ta đâu chỉ là ích kỷ, cậu ta chính là hy vọng tất cả mọi người có cùng ý tưởng giống như cậu ta, hiện tại đột nhiên có một người rộng rãi như vậy xuất hiện, làm cậu ta u ám, có thể không nhảy dựng lên bôi nhọ người ta sao?”
“Ngay từ đầu tớ đã thích Lâm Kiều, lúc ấy người khác nói cái gì về cậu ấy, tớ đều không tin, cô gái có chính khí như vậy rất ít thấy, người ta đoan đoan chính chính, Hứa Niệm thật sự kém xa, cậu ta rốt cuộc da mặt dày ra sao, một hai phải so với người ta?”
Hoắc Ngập nhìn hai người rời đi không có phản ứng quá lớn, vẫn như cũ đi đến trước bảng tên xem xếp hạng.
Nam sinh đi cùng thấy anh nhìn về sau, có chút khó hiểu “Hoắc Ngập, cậu đang xem tên của ai?”
Hoắc Ngập nhìn thoáng qua mới ý thức được vấn đề, anh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, “Nhìn lầm rồi.”
Nam sinh thấy hơi kỳ quái, nhìn thoáng qua vị trí vừa rồi anh xem, nhìn thấy cái tên quen thuộc nháy mắt hiểu rõ, cũng khó trách, xếp hạng của bạn gái đương nhiên cũng phải quan tâm một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]