Ngày hôm sau đi học, Lâm Kiều có chút thất thần, sự tồn tại của tấm card trong túi cũng không còn mạnh như trước nữa.
Lâm Kiều ngồi trong thư viện, duỗi tay chống cằm, như suy tư gì.
“Kiều Kiều, có muốn uống nước hay không?” Cố Ngữ Chân ở một bên viết được một nửa, cầm ly nước đứng dậy đi lấy nước.
Lâm Kiều lấy lại tinh thần, “Ly của tớ vẫn còn nước.”
Cố Ngữ Chân lên tiếng rồi rời khỏi chỗ, Lâm Kiều lấy bút chuẩn bị bắt đầu làm bài tập.
Có người đến gần bên này, cô không để ý, Vu Huy Dương thấy người đến, nhẹ giọng chào một câu, “Lớp trưởng.”
Hoắc Ngập cười chào hỏi với cậu ta, “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, sau khi chia khoa cũng ít gặp hơn.” Vu Huy Dương cũng khách khí nói, tầm mắt dừng ở trên người Lâm Kiều đang ngồi phía trước, hình như có chút lo lắng.
Lâm Kiều thấy anh đứng bất động ở bên cạnh bàn, đôi mắt hơi nháy, ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Có chuyện gì sao?”
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, đặt túi giấy trong tay lên bàn, “Giặt giúp cậu rồi.”
Lâm Kiều có chút khó hiểu, lấy túi giấy mở ra nhìn, là quần áo của cô, cô lập tức đóng lại, lo lắng anh sẽ nói cái gì đó, vội vàng mở miệng, “Cảm ơn cậu.”
Hoắc Ngập nhẹ cười, duỗi tay cầm túi, cúi người tới gần bên tai cô, “Chị còn cầm dây lưng của tôi?”
Lâm Kiều hơi ngừng lại, vội vàng nhỏ giọng trả lời, “Ừ, tôi cũng không cố ý lấy, bởi vì quần sẽ rơi…”
Phía trước là Vu Huy Dương, thấy bọn họ thân mật như thế, dừng bút trong tay nhìn lại.
“Dây lưng đó rất quan trọng với tôi, khi nào thì chị trả lại?” Hoắc Ngập nói không chút để ý.
Lâm Kiều nhớ tới hành động nhét hết quần áo của anh vào thùng rác, cũng qua một ngày rồi, bây giờ chắc chắn sẽ không tìm thấy…
Lâm Kiều có chút khổ sở, “Thật xin lỗi, tôi mua trả cậu một bộ khác nhé?”
Tầm mắt của Hoắc Ngập dừng trên mặt cô, hơi đảo qua đôi mắt, “Nhưng đó là quà bạn gái tặng cho tôi, đêm qua còn hỏi tôi, vì sao lại không đeo?”
Lâm Kiều nghe vậy tạm ngừng, không phải là cô nghĩ sai, mà là anh nói quá mờ ám, thứ đồ như dây lưng này, nếu không phải muốn cởi bỏ, thì sao lại thảo luận đến?
Lâm Kiều không nghĩ rằng anh cùng bạn gái lại phát triển nhanh như vậy, anh còn chưa thành niên…
Lâm Kiều khϊếp sợ thì khϊếp sợ, nhưng cũng không có ý muốn hỏi nhiều, cô suy tư một lát, “Nếu bạn gái cậu không tin, tôi có thể giải thích với cô ấy.”
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, mở miệng đã có chút lạnh nhạt, “Giải thích cái gì?”
“Giải thích rõ ràng quan hệ giữa chúng ta là chị em, cô ấy chắc chắn có thể hiểu cho.”
Hoắc Ngập tươi cười nhạt đi, “Cậu tính làm người chị nào của tôi?”
Lâm Kiều bị đâm trúng, nhìn anh nói không ra lời, có chút đuối lý, xem ra cái dây lưng kia đối với anh thật sự rất quan trọng, cô đã hoàn toàn đắc tội anh…
Cô cũng không nghĩ tới, sao lại trùng hợp như vậy cơ chứ, cố tình cầm phải đồ bạn gái anh đưa, bây giờ đi tìm cũng chưa chắc tìm được.
Vẻ mặt Hoắc Ngập nhàn nhạt nhìn cô một lát, cũng không còn kiên nhẫn, xoay người rời đi.
Vu Huy Dương vẫn là lần đầu tiên thấy Hoắc Ngập như vậy, “Lâm Kiều, cậu với lớp trưởng làm sao vậy, làm mất thứ gì à?”
Lâm Kiều có chút lo lắng, nghĩ đến thứ đồ này quá mờ ám, cũng không dám nói nhiều, “Không có gì, đừng lo lắng, chúng ta tiếp tục làm bài tập đi.”
“À à, được.”
Bước chân rời đi của Hoắc Ngập hơi dừng, đầu cũng không quay lại lập tức rời khỏi phòng tự học trong thư viện.
Bên ngoài thư viện, hai bên bóng cây che lại ánh mặt trời, nắng chiếu xuống vẫn khá nóng.
Lý Thiệp nhân lúc nghỉ trưa trộm đi chơi bóng rổ, từ xa đã thấy Hoắc Ngập đi tới, “A Ngập, đi, chơi bóng rổ đi!”
Hoắc Ngập nóng đến không có tâm trạng, “Không đi, quá nóng.”
Lý Thiệp thấy thế càng thêm hoài nghi anh có vấn đề, để vài người phía sau đi trước, vỗ bóng rổ đi đến bên này, “Cậu gần đây rất khác thường đấy, có phải có chuyện gì không hài lòng hay không?”
“Không có gì.” Hoắc Ngập ngồi xuống ghế đá, duỗi tay muốn lấy thuốc lá, lại phát hiện mình căn bản không mang, đột nhiên có chút bực bội.
Lý Thiệp thấy anh nói không có việc gì cũng an tâm, chắc là do thời tiết nóng quá, không kiên nhẫn mà thôi, bằng không thật đúng là không thể tưởng được có thể có chuyện gì làm tên khốn này khó chịu.
Lý Thiệp đập bóng mấy cái lại đổi sang tâng bóng, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi gọi với Tống Phục Hành, nhịn không được mà cười, “Tên Tống Phục Hành kia vừa rồi gọi điện thoại hỏi tôi làm sao để thổ lộ với nữ sinh, ha ha ha, sớm biết vậy lúc trước đã ghi âm lại lời nói trước kia của cậu ta, còn nói không có hứng thú tìm đối tượng, liên hôn cũng không tệ, lúc này đúng là bị vả mặt bôm bốp.”
Hoắc Ngập nhất tâm nhị dụng*, tâm tư hiển nhiên không có ở đây, “Nữ sinh nào?”
*Nhất tâm nhị dụng: chỉ một người một lúc làm hai việc, tức chỉ có khả năng phân tâm để làm việc.
“Thì là cô nữ sinh cùng lớp với cậu ta đấy, lâu lâu lại viết thư tình cho cậu ta, còn trèo tường đi mua quýt, theo đuổi khá là nghiêm túc, ngẫm lại thật đúng là chưa có nữ sinh nào theo đuổi tôi như vậy, gương mặt kia của Tống Phục Hành thu hút cũng không phải là ít đâu.” Lý Thiệp nói rồi lại cảm khái, “Chính mình lại vừa ý cô gái nhỏ luôn đi sau theo đuổi mình như vậy, quả thật không thể diễn tả được, có lẽ là ngọt như ăn mật…”
Hoắc Ngập đứng lên, đi về phía ký túc xá.
Lý Thiệp đánh bóng rổ đuổi theo, “Đi chỗ nào đấy, không chơi bóng rổ thật à?”
“Lấy thuốc.”
Lý Thiệp đập đập bóng rổ, rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề, “Có phải cậu có đối tượng yêu thích hay không, ai đấy? Hoa khôi lớp 10 kia à, yêu nhau không thuận lợi?”
Hoắc Ngập quay đầu nhìn cậu ta một cái, “Vu Huy Dương đang yêu đương?”
“Vu Huy Dương?” Lý Thiệp dừng một chút, bị hỏi mà không hiểu ra sao, không rõ sao anh lại đi hỏi cái người quăng tám sào cũng không tới để làm gì, “Tôi cũng không chú ý lắm, người này mỗi ngày đều chỉ làm bài tập, cũng không thấy qua lại với ai. Nhưng hình như cậu ta lại có quan hệ rất tốt với Kẹo Sữa, mỗi ngày đều cùng nhau làm bài tập, tiết tự học buổi tối thảo luận bài tập gì đó, hơn nữa Kẹo Sữa cũng không hay tiếp xúc với nam sinh khác, nên có quan hệ rất tốt với cậu ta, có thể là đang yêu đương đi, học sinh tốt như bọn họ yêu đương đều như vậy, cùng nhau học tập làm đề là lạc thú…”
Lý Thiệp nói xong dừng một chút, nhìn về phía vẻ mặt nhàn nhạt của Hoắc Ngập, có chút không hiểu, “Không phải là cậu vẫn còn nhớ thương Kẹo Sữa đấy chứ, hiện tại cũng đã lớp 11, người ta nếu thực sự có bạn trai, chắc cũng là chân ái, cậu đừng có mà xằng bậy, nhỡ đâu chen chân vào không tốt, làm người ta thi trượt đại học thì làm sao bây giờ?”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ đểu như vậy à?” Hoắc Ngập nhàn nhạt nói một câu, xoay người bỏ đi.
Lý Thiệp nhìn anh đi xa, cũng nhiều ít hiểu biết, tên khốn khϊếp này tuy rằng có chút hỗn, nhưng nếu người ta đã có bạn trai thì chắc chắn sẽ không còn hứng thú, không muốn thì tới đạp đổ, dù sao cũng có nhiều lựa chọn, nếu không sao có thể từ lớp 10 đến 11 cũng chưa có động tĩnh?
Hoắc Ngập về phòng ngủ lấy thuốc lá, châm xong mấy điếu thì cũng đã nghĩ kỹ.
Anh vốn dĩ cũng không phải là người có chấp niệm sâu, nữ sinh thích đồ ngọt rất nhiều, cô cũng không phải là người duy nhất mềm dẻo miệng ngọt, người ta không muốn cũng không có khả năng quấn lấy không buông, cũng không phải là cô thì không thể.
Hoắc Ngập kẹp điếu thuốc im lặng một lát, sau một lúc lâu, cụp mắt tùy tay diệt điếu thuốc, thay đồng phục mới tới phòng học.
Vừa đến cửa đã có bạn học đi tới, chỉ về phía trước cửa, “Lớp trưởng, bên ngoài có người tìm cậu.”
Hoắc Ngập nhìn ra bên ngoài, Vu Huy Dương đang đứng bên ngoài hành lang, hiển nhiên đã đợi được một lúc, thấy anh nhìn mình, một bộ trận địa sẵn sàng đón địch.
Hoắc Ngập nhìn lướt qua, vẻ mặt có chút nhàn tản, anh đi tới, “Tìm tôi?”
Vu Huy Dương thấy anh đến gần, thân cao cùng khí thế hoàn toàn đè ép cậu ta một đầu, cậu ta hơi đứng thẳng lưng, “Lâm Kiều làm mất thứ gì của cậu, tôi bồi thường giúp cậu ấy, cậu không cần nhằm vào cậu ấy, tôi có thể bồi thường gấp mười lần.”
Hoắc Ngập nhìn cậu ta một lúc lâu, cười khinh miệt, biểu tình hờ hững hỏi một câu, “Cậu cảm thấy tôi thiếu tiền à?”
Vu Huy Dương bị nghẹn một chút, cậu ta vẫn là lần đầu tiên thấy Hoắc Ngập diễn ra dáng vẻ con nhà giàu như vậy, kiêu ngạo mà làm cậu ta không còn tự tin.
Hoắc Ngập liếc mắt đánh giá cậu ta một cái, đôi mắt hơi cụp, “Cô ấy bảo cậu tới đây?”
Vu Huy Dương tạm dừng một chút, lập tức cứng rắn lên, “Đúng vậy, tôi là bạn trai của cậu ấy, cậu về sau không nên đến tìm cậu ấy làm gì, cậu ấy cũng hy vọng cùng cậu bảo trì khoảng cách, tính cách của cậu ấy thích yên tĩnh, cũng không giỏi xử lý những việc này, cậu có chuyện gì cứ trực tiếp tìm tôi là được.”
“A.” Hoắc Ngập cười lạnh ra tiếng, cũng không biết nghe xong câu kia, vẻ mặt càng nhạt đến nguội lạnh, “Cậu biết cô ấy cầm thứ gì của tôi à, mà lại tới thay cô ấy làm chủ?”
Vu Huy Dương nói không nên lời, cậu ta chỉ biết là quà bạn gái Hoắc Ngập đưa.
Hoắc Ngập thấy cậu ta không nói lời nào, hơi tới gần, nhẹ giọng nói một câu, “Cô ấy cầm dây lưng của tôi, cậu cảm thấy tình huống như thế nào thì mới có thể cầm lấy dây lưng của tôi?”
Đôi mắt Vu Huy Dương trợn to, nhìn anh nói không nên lời, “Cậu… Cậu có ý gì?”
Hoắc Ngập cười rộ lên, trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười, “Tự cậu đi hỏi cô ấy đi, cậu không phải là bạn trai của cô ấy à, sao lại không hỏi rõ ràng đã tới tìm tôi rồi?”
Vu Huy Dương hô hấp dồn dập, hoàn toàn không tin, cậu ta xoay người bước nhanh chạy xuống lầu, nghiễm nhiên là bộ dáng muốn đi hỏi cho ra nhẽ.
Hoắc Ngập nhìn cậu ta rời đi, trên mặt không có biểu cảm gì, vào phòng học, tùy tay nâng một chồng sách thật dày ném lên mặt bàn.
“Phanh” một tiếng, một chồng sách nện lên trên bàn, còn có mấy quyển rơi xuống đất, làm bạn học ở phía trước sợ tới mức nhảy dựng, đến việc ra hỗ trợ nhặt cũng không dám.
Bạn học trong lớp vốn dĩ đang cãi cọ ồn ào, nhanh chóng đã yên tĩnh, có chút yên tĩnh không biết làm sao.
Hoắc Ngập về chỗ ngồi xuống, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ.
Tiết sau là tiết thể dục, Lâm Kiều sóng vai cùng mọi người đi xuống dưới lầu, đi được một nửa thì dây buộc tóc đột nhiên bị đứt.
Lâm Kiều duỗi tay nâng tóc lên, “Các cậu có mang theo dây buộc tóc không?”
Cố Ngữ Chân cùng mấy nữ sinh khác sờ sờ túi quần, “Không có, chỉ có mỗi cái trên đầu thôi.”
Lâm Kiều chỉ có thể xoay người đi lên lầu, “Tớ về phòng học lấy, các cậu đi xuống trước đi.”
“Vậy cậu nhanh lên, sắp vào học rồi.”
“Được.” Lâm Kiều nhanh chân chạy lên trên lầu, còn có rất nhiều học sinh đang chơi ở lối đi nhỏ.
Lâm Kiều chạy lên lầu, thấy phòng học gần trong gang tấc, vẫn còn kịp, bước chân của cô cũng chậm lại, thở mạnh mà đi về phía trước.
Xa xa đã thấy Hoắc Ngập đang đi về phía bên này, phòng học của anh rõ ràng không ở tầng này, làm sao lại gặp phải ở chỗ này?
Bước chân cô hơi dừng, còn chưa biết nên nhận lỗi với anh thế nào, dù sao cũng là cô đuối lý trước.
Lâm Kiều nghĩ, hơi cúi đầu đi về phía trước, đang chuẩn bị nói xin lỗi, Hoắc Ngập đột nhiên duỗi tay bắt lấy cô, tùy tay đẩy cửa bên cạnh cầu thang ra, túm cô kéo vào bên trong.
Lâm Kiều bị hoảng sợ, vừa vào trong lập tức lui về phía sau một bước, tay đang nắm tóc cũng buông lỏng ra, “Cậu muốn làm gì?”
Hoắc Ngập từ trên cao nhìn xuống cô, cầu thang chỗ này rất yên tĩnh, trên cơ bản không có học sinh đi qua.
Cửa vừa đẩy ra chậm rãi tự động đóng lại, ngăn cách tiếng ồn ào của bạn học trên hành lang.
Lâm Kiều thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, có chút không rõ nguyên do, “Hoắc Ngập?”
Hoắc Ngập nhẹ nhàng hỏi một câu, “ Đang yêu đương?”
Lâm Kiều nghe vậy ngẩn ra, “Cái gì?”
“Bạn trai đã hôn chị chưa?” Anh hơi cúi người nhìn xuống, “Chị là thích bạn trai hôn chị, hay là thích tôi hôn chị?”
Lâm Kiều không thích anh nói ra lời nói như vậy, cô hơi lui về sau, duỗi tay đi nắm tay nắm cửa, “Tôi còn phải đi học, đi trước.”
Hoắc Ngập hơi đứng thẳng người, lúc nhìn sang, trong mắt vô cùng hờ hững, “Yêu đương với tôi đi, tôi sẽ nghiêm túc.”
Tay Lâm Kiều đang kéo cửa hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh, vẻ mặt ngẩn ngơ, “Cậu không phải đã có bạn gái sao?”
“Có bạn gái thì làm sao, không nói cô ấy biết là được, đúng không?” Hoắc Ngập nói không chút để ý, rõ là đang yêu chơi.
Trong lòng Lâm Kiều đột nhiên thấy hơi buồn bực, nhìn anh một lúc không nói gì, anh ác liệt so với tưởng tượng của cô còn cao hơn nhiều!
Cô miễn cưỡng đè nén cảm xúc, “Tôi nhớ kỹ lớp 10 chúng ta đã nói rõ ràng.”
Hoắc Ngập hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, dường như thấy khó hiểu, “Dù sao cũng là yêu đương, vì sao không muốn ở bên tôi”
“Bởi vì chúng ta không hợp.” Lâm Kiều không có cảm xúc phập phồng trả lời.
“Sao lại không hợp?”
Lâm Kiều nhìn về phía anh, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì không thích, cho nên không hợp.”
“Hóa ra là không thích?” Hoắc Ngập tới gần một bước, bức cho cô lui dựa lên cửa, “Vậy nếu đã không thích, vì sao còn muốn lén lút nhìn tôi, vì sao khi tôi hôn chị, chị lại có phản ứng lớn như vậy?”
Lâm Kiều hô hấp hơi dừng, mím môi, đó đều đã là chuyện của lớp 10, việc đã từng xảy ra không thể thay đổi.
Tay nắm cửa bên cạnh hơi chuyển động, cửa ở phía sau bị người ngoài đẩy vào.
Lâm Kiều sợ tới mức ngực hoảng hốt, nếu để người khác thấy cô cùng Hoắc Ngập đơn độc ở chỗ này, tùy tiện nghĩ cũng biết là tình huống như thế nào.
Cửa sau lưng cô bị đẩy ra, hoàn toàn không biết phải làm sao, đến trốn cũng không có thời gian trốn.
Hoắc Ngập đột nhiên tới gần, duỗi tay ấn cửa phía sau lưng cô, cửa mới vừa được đẩy ra một chút lại bị đóng lại, ngoài cửa truyền đến một tiếng “cạch”.
Lâm Kiều lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía tay nắm cửa, Hoắc Ngập đột nhiên cúi đầu hôn cô.
Lâm Kiều vừa vặn bị anh hôn, vội vàng muốn trốn, lại bị anh gắt gao ấn ở trên cửa.
“Quái lạ, bên trong có người à?” Người ở bên ngoài thấy khó hiểu, xoay tay nắm cửa mấy lần, dùng sức đẩy vào trong.
Lâm Kiều cảm giác thấy cửa bị đẩy ra, đã có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ của bạn học ở bên ngoài, sợ tới mức tim cũng phải nhảy ra ngoài, vội vàng dùng sức dựa về sau, duỗi tay tì lưng, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Hoắc Ngập lại không hề để ý tới, duỗi tay ôm lấy cô, càng thêm dùng sức áp lên chặn lại cánh cửa đang muốn đẩy vào, trực tiếp cạy cánh môi cô ra, dò xét tiến vào.
“Ưm!” Lâm Kiều hoảng sợ đến phát ra tiếng, vội vàng chạy vào trong cổ họng, trước đây cô chưa bao giờ chịu được nụ hôn uy hϊếp như vậy, còn có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, cô ra một thân mồ hôi, sợ tới mức tim đập cũng sắp ngừng.
Người bên ngoài hình như nghe thấy tiếng, động tác dừng một chút, chuông vào học vừa lúc vang lên, động tĩnh mở cửa nháy mắt ngừng, bên ngoài không còn âm thanh, hẳn là đã rời đi.
Tinh thần của Lâm Kiều vô cùng khẩn trương, buông lỏng ra, cả người đều như mất lực, có chút đứng không vững.
Hoắc Ngập ôm cô nhẹ nhàng cười rộ, thanh âm hơi khàn giống như trêu chọc, “Phản ứng lớn như vậy à?”
Dựa đến gần như vậy, hô hấp của anh đều phun ở trên mặt cô, Lâm Kiều bị lăn lộn mệt mỏi, mất lực nói, “Buông tay.”
Hoắc Ngập ôm cô nhẹ nhàng chậm rãi cười, thấp giọng nói bên tai cô, “Yêu đương với tôi đi chị, đừng để sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi cũng không còn.”
Lâm Kiều tức giận cắn chặt răng, đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, trong thang lầu, đột nhiên truyền đến một tiếng “cộp”, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Lâm Kiều nhìn sang, Vu Huy Dương không biết đã tới đây từ lúc nào, đang đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn hai người bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]