Đến cổng trường, xe của Hoắc gia đã đợi sẵn từ xa.
Lâm Kiều tiến lên mở cửa xe, muốn nói lần sau mình có thể tự trở về không cần xe riêng tới đón, sẽ gây thêm phiền phức cho người ta.
Nhưng lời nói còn chưa nói ra đã nhìn thấy Hoắc Ngập đang ngồi bên trong.
Cửa sổ xe rung rung, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dừng trên người anh, giống như ánh sáng phản chiếu trên quả cầu thủy tinh, vào mùa hè mát lạnh trong sáng.
Hoắc Ngập ngước mắt nhìn lên: "Chị, đến rồi sao?"
Anh đang đợi cô.
Lâm Kiều có chút xin lỗi ngồi vào trong xe, không biết rằng anh sẽ đợi mình, "Thật xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi, tôi cho rằng cậu sẽ đi về trước, nên đi xuống hơi chậm."
Hoắc Ngập cười, "Không chờ lâu lắm, vốn dĩ muốn nói chuyện với chị, nhưng chị ở trong lớp cũng không nói chuyện với tôi, hẳn là không muốn các bạn học biết, nên xuống dưới chờ chị."
Lâm Kiều im lặng một lát, cô đúng là không muốn các bạn học biết, cũng không muốn người khác thảo luận về cô.
"Cảm ơn." Lâm Kiều nhìn không khí phía trước, thấp giọng nói một câu.
Hoắc Ngập nghe vậy nói, "Không cần khách khí."
Trong xe an tĩnh lại, chỉ có gió ngoài xe phất qua.
Anh yên tĩnh ngồi trên xe, không chơi điện thoại, mặc dù không nói lời nào nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười, là một nam sinh dịu dàng, trời sinh đại diện cho lòng tốt.
Lâm Kiều nhớ tới lời Lục Y Y từng nói, nhìn Khôn thúc ở phía trước, mở cặp lấy ra vở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-hoa-khong-the-tranh/1736606/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.