Chương trước
Chương sau
Thầy giáo vật lý là một ông già để kiểu tóc địa trung hải, dạy học dí dỏm hài hước, rất dễ giúp người khác hiểu bài.
Nhưng sau một buổi học, Lâm Kiều vẫn không theo kịp, cô đã bỏ qua rất nhiều tiết học, dẫn đến bây giờ nghe không hiểu.
Lý Kỳ Kỳ dành cả tiết học ngồi đọc truyện tranh trong ngăn bàn, tan học mới ngẩng đầu lên, thấy bạn học mới bên cạnh vẫn còn chăm chú vào cuốn sách, nhìn rất nghiêm túc.
"Tan học rồi còn đọc sách, thành tích của cậu chắc rất tốt phải không?"
Lâm Kiều lắc đầu: "Không tốt lắm."
Lý Kỳ Kỳ từ trong ngăn bàn lấy ra thẻ bài tính vận, "Bạn học mới có vẻ rất khiêm tốn, tôi không tin đâu."
Cô ấy để tấm thẻ xuống, lại nhìn mặt Lâm Kiều, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn mới mở miệng nhắc một câu, "Cậu nên cẩn thận với mấy người vừa rồi nói chuyện với cậu, ít tiếp xúc với bọn họ thôi, tránh cho bị bắt nạt."
Lâm Kiều dừng lại, có chút nghi ngờ, "Bắt nạt?"
Lý Kỳ Kỳ chỉ về phía Trần Tuyên Trùng đang chơi game ở phía sau, "Tên đó là kẻ chuyên gây sự nổi tiếng trong trường, người rất hỗn, giáo viên đều hết cách với cậu ta, ngoài trường quen biết rất nhiều tên côn đồ." Cô ấy nói xong lại nhìn sang Lý Thiệp bên cạnh lối đi nhỏ, "Còn tên kia là nhị thế tổ, cả ngày chơi bời lêu lổng, đổi bạn gái như thay quần áo, nhưng thấy vẫn còn tốt, tiếc rằng vật họp theo loài, cô gái ngoan như cậu tốt nhất không nên tới gần."
Lâm Kiều nhìn Lý Thiệp đang gục trên bàn ngủ, từ lúc vào học vẫn chưa thấy tỉnh, cô thu hổi tầm mắt, dư quang quét đến người ngồi phía sau, vị trí trống không, không biết tan học lại đi nơi nào rồi?
Buổi sáng thấy bọn họ nói chuyện, dáng vẻ giống như rất tốt..
Lâm Kiều có chút chần chờ: "Vậy.. Hoắc Ngập thì sao?"
"Lớp trưởng?" Lý Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn vị trí của Hoắc Ngập, thấy không có ai ở đó mới ghé sát vào tai cô nói, "Cậu cảm thấy trên đời sẽ tồn tại một người hoàn mỹ sao?"
Lâm Kiều suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Khả năng không có."
"Đúng vậy, là người thì sẽ có khuyết điểm, nào có người hoàn mỹ phải không? Chính là lớp trưởng chân chính hoàn mỹ, không có bất luận khuyết điểm gì."
Lâm Kiều im lặng một lúc, dường như sau khi biết cậu, không có ai nói cậu xấu, cậu là một cậu bé ngoan được người lớn khen ngợi, là lớp trưởng tốt trong mắt giáo viên, và là một người đại diện hoàn hảo.
"Học sinh ngoan chơi với học sinh ngoan, nam sinh hư chơi với nam sinh hư, tất cả đều rất bình thường, lớp trưởng là học sinh tốt, quan hệ tốt với mọi người, cùng với mấy nam sinh hư kia cũng có quan hệ tốt, cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao?"
Lớp trưởng ôn nhu thân thiện cùng với thiếu niên đánh nhau bất lương, thấy thế nào cũng không thể dung hòa nổi.
Lý Kỳ Kỳ vừa chơi bài bói vừa nói, "Dù sao thì, tôi thấy lớp trưởng làm người nhìn không thấu, tuy rằng tốt với mọi người, cũng không có một chút khuyết điểm gì, chính tôi còn cảm thấy người không có khuyết điểm khả năng sẽ không tồn tại, trừ khi bản thân họ phải che dấu một vài thứ."
"Lâm Kiều."
Lâm Kiều được gọi lấy lại tinh thần, mới nhận ra rằng tiết học thứ tư đã tan, cô quay đầu lại, Hoắc Ngập cười với cô, "Muốn tới nhà ăn sao?"
Lý Thiệp nháy mắt hăng hái, nhảy cẫng lên, hắc hắc cười, "Đi thôi, bạn học mới, cùng chúng tôi đến nhà ăn đi."
Lâm Kiều nhìn về phía họ có chút khó xử nói, "Bạn ngồi cùng bàn vừa rồi đã nói muốn tôi chờ cậu ấy đi ăn cùng rồi."
"Vậy được rồi, đành để lần sau ăn cùng vậy, Tiểu Điềm Điềm." Lý Thiệp vừa nói vài câu liền bại lộ bản tính.
Lớp bên cạnh đi tới một nam sinh rất đẹp, đồng phục mặc trên người tản ra hương vị người khác chớ gần, cậu ta gõ ngón tay lên cửa sổ, "Ăn cơm."
"Đi, chết đói mất." Lý Thiệp đứng dậy đi ra từ cửa sau.
Hoắc Ngập đứng dậy, đi tới đưa cho cô một tấm thẻ, "Cậu chưa có thẻ nhà ăn, dùng của tôi."
Lâm Kiều vội vàng xua tay, "Cậu dùng đi, tôi cầm của cậu thì cậu sẽ không có thẻ ăn."
"Không sao hết, tiền bên trong cũng không có nhiều, không cần để ý, tôi dùng chung với bọn họ là được." Hoắc Ngập cười, như thể trong nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, đem tấm thẻ đặt trên mặt bàn.
Lâm Kiều nhìn tấm thẻ trên bàn học có chút ngây người, thẻ nhà ăn của anh rất sạch sẽ, không có vết xước nào, nhìn qua rất mới.
Hoắc Ngập ra khỏi phòng học bằng cửa sau, Lý Thiệp cùng Tống Phục Hành đang chờ ở cầu thang.
Lý Thiệp thấy anh đi ra, mặt tỏ vẻ, "Cậu có phải đã thích bạn học mới này đúng không, cho người ta thẻ nhà ăn, còn muốn bao dưỡng sao?"
Mí mắt Tống Phục Hành khẽ nâng, quét mắt nhìn bọn họ không để ý, nhấc chân đi xuống tầng.
Hoắc Ngập cười: "Là nuôi, nuôi đến khi trưởng thành."
Tống Phục Hành hơi hơi nhướng mày, nhìn vào mắt Hoắc Ngập.
Lý Thiệp lùi lại một bước, "Mẹ kiếp, cậu có đạo đức không thế, là trẻ vị thành niên đấy, chơi đùa cũng quá lớn rồi."
Hoắc Ngập cười đến vui vẻ, "Như vậy cũng tin sao, đầu óc để đâu rồi?"
Lý Thiệp: "..."
"Ông đây muốn cùng cậu tuyệt giao một ngày!" Lý Thiệp đơn phương tuyệt giao, đuổi theo Tống Phục Hành ở phía trước, "Hành Hành, nói cho cậu một chuyện."
Tống Phục Hành giương mắt nhìn về phía cậu ta, đối với loại việc này, chỉ có một từ, "Nói."
"Tôi lần này đứng cuối lớp, cậu có biết ma nữ Lưu Hữu Dung kia thế nhưng lại muốn gọi phụ huynh, nếu việc này để trong nhà tôi biết, chân tôi chắc chắn bị đánh què."
Tống Phục Hành: "Sau đó?"
Lý Thiệp gần như than thở khóc lóc, "Cậu giúp tôi phụ đạo bài tập đi, Lưu Hữu Dung nói, chỉ cần điểm thi có thể đẹp một chút, mọi thứ đều dễ dàng nói."
Tống Phục Hành rơi vào im lặng.
Lý Thiệp thấy không ổn, vội vàng đi nhanh xuống cầu thang, xoay người nhìn về phía cậu ta, "Hành Hành, chúng ta lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc, Hoắc Ngập là một tên khốn khiếp không phải người, cậu không thể thấy chết không giúp đúng không?"
Tống Phục Hành suy xét đến thành tích trước kia của Lý Thiệp, cân nhắc ra khả năng tiến bộ, "Lý Thiệp.."
"Sao?" Mắt Lý Thiệp chờ mong.
Tống Phục Hành hơi hơi tạm dừng, nhìn vào mắt cậu ta bình tĩnh trả lời, "Đánh gãy chân cậu có thể sẽ dễ dàng hơn."
Lý Thiệp: "..."
Má! Đây mẹ nó chính là tiếng người sao, là huynh đệ sao, có lương tâm sao?
Hoắc Ngập cười khẽ ra tiếng, đi xuống dưới, "Thật ra có một phương pháp nhanh hơn."
Lý Thiệp tuy rằng không tin tên này sẽ hỗ trợ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi, "Phương pháp gì?"
"Cậu có thể đi thương lượng với người số hai, dùng tư chất hạng cuối của cậu, để lần thi tiếp theo có thể biến người thứ hai thành thứ nhất."
Tông Phục Hành vẻ mặt tán đồng nhìn về phía Hoắc Ngập, "Dù sao cũng hiệu quả hơn so với việc cậu nghiêm túc học tập."
Con mẹ nó!
Lý Thiệp ngày hôm nay nhất định phải tuyệt giao với hai tên khốn khiếp này.
Lâm Kiều chờ Lý Kỳ Kỳ đi WC về, mới đi đến nhà ăn xếp hàng.
Cô cẩn thận chọn một ít rau xanh, sợ tiền bên trong không đủ, dù sao Hoắc Ngập cũng không nói bên trong có chính xác bao nhiêu tiền..
Chờ khi dì nhà ăn mang đồ ăn tới, Lâm Kiều quẹt thẻ, trong thẻ còn tổng cộng 14151, 9 nhân dân tệ.
Lâm Kiều: "..."
Cái này là không nhiều lắm ở trong mắt cậu ta?
Lý Kỳ Kỳ kinh ngạc, "Lâm Kiều, nhà cậu có phải có hiểu lầm gì với nhà ăn không?"
Dì nhà ăn nhìn cô gái nhỏ choáng váng, thoáng trêu chọc, "Trong nhà không lo lắng cháu bị đói được rồi, tiền nhiều như vậy, không sợ ăn không hết nha?"
Đúng vậy, ăn hết được không?
Nhiều tiền như vậy là muốn ăn tới khi nào, đây là muốn gộp cả tiền ăn ba năm vào nhau sao? Nhưng cô cũng không phải Bánh Trôi, có thể ăn nhiều được như thế.
Hiện giờ được người ta bao ăn bao ở bao học hành, váy trên người cũng là của nhà họ, đây chính là bao dưỡng trong truyền thuyết phải không?
Lâm Kiều ăm cơm xong liền tách khỏi Lý Kỳ Kỳ, đi tìm Hoắc Ngập.
Cái thẻ nhà ăn này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, đối với người chưa nhìn thấy nhiều tiền như cô mà nói, đây tuyệt đối là vốn to.
Hoặc Ngập đang mở họp trong hội học sinh, cho nên chưa về phòng học, mà lại đang ở bậc thang bên hội trường.
Lâm Kiều vừa tới vẫn chưa quen thuộc, trên đường đi luôn phải hỏi người khác mới có thể tìm được bậc thang bên hội trường, bên trong còn chưa bắt đầu, mọi người nói chuyện rầm rì xung quanh, đang đợi người chủ trì.
Lâm Kiều ở cửa nhìn xung quanh, mắt nhìn thấy Hoắc Ngập ở bên trong, bên cạnh cậu còn có một nữ sinh, hai người đang nói chuyện.
Từ góc độ này có thể thấy được nụ cười thẹn thùng của nữ sinh, nhìn ra được, cô ấy thích nam sinh ôn nhu trước mặt này.
"Bạn học, hôm nay các bộ môn của hội học sinh đang mở họp, phải dùng hội trường, cậu không thể đứng ở chỗ này." Một nữ sinh phía sau thấy cô đứng ở cửa không đi, mở miệng nhắc nhở.
Lâm Kiều nắm chắc thẻ nhà ăn, "Tôi muốn tìm Hoắc Ngập có việc."
Nữ sinh hỏi chuyện nghe thấy tên Hoắc Ngập, không khỏi kinh ngạc, "Xin lỗi, chúng tôi sắp mở họp rồi, thời gian buổi trưa rất hạn hẹp, cậu về trước đi, có chuyện gì chờ chúng tôi họp xong lại nói, được không?"
Thái độ của nữ sinh rất cứng rắn, Lâm Kiều cũng không muốn trì hoãn thời gian của nhiều người như vậy.
"Vậy tôi ở ngoài chờ cậu ấy cũng được." Giọng nói nhẹ nhàng cư xử tốt, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất kiên định.
Bên cạnh có một nam sinh đi ngang qua, đánh giá nhìn Lâm Kiều.
Nữ sinh không chút lưu tình đóng lại cửa bậc thang bên hội trường, ngăn cách tầm mắt của cô.
Nam sinh thấy thế nhịn không được chế nhạo, "Hứa Niệm, lợi hại đấy, đều không hỏi được Hoắc Ngập luôn."
"Hỏi có lợi ích gì, nữ sinh tìm Hoắc Ngập có bao nhiêu, đếm ngón tay cũng không hết, nếu để mỗi người đều đi vào thì chúng ta còn có thể mở họp sao?" Hứa Niệm tức giận nói, cầm trong tay sổ ghi chép của cuộc họp, đi đến bậc thang, "Bắt đầu họp, mọi người tìm chỗ ngồi đi."
Nam sinh cũng không nói thêm gì, đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, nhìn đến nữ sinh đang đợi bên ngoài trắng nõn sạch sẽ, không giống những học sinh có vấn đề sẽ gây chuyện, liền có chút không đành lòng.
Cậu ta tiến sát vào nam sinh phía trước, "Hoắc Ngập."
Hoắc Ngập đang ngồi đó, nhìn danh sách hội nghị trong tay, "Làm sao vậy?"
"Có một bạn nữ ở bên ngoài chờ cậu, chắc không phải học sinh trường chúng ta, cũng không mặc đồng phục, hình như có chuyện quan trọng muốn tìm cậu, cậu có muốn ra ngoài xem một chút không?"
Hoắc Ngập liếc nhìn lại, chỉ thấy cửa đã đóng chặt, cũng không để ý lắm, "Tôi biết rồi, mở họp trước đã."
Cuộc họp được mở vào buổi trưa, thời gian nghỉ trưa gần như trôi qua được hơn phân nửa.
Lâm Kiều vẫn chờ ở bên ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu xuống dưới dừng trên người cô, tóc đuôi ngựa buộc chặt rơi xuống trên vai, váy màu trắng, ánh nắng rải rác rơi xung quanh, chính là hương vị của mùa hè.
Cô không làm chuyện gì khác, chỉ đứng im nghiêm túc chờ.
Nam sinh từ trong hội trường đi ra nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc, "Vẫn chờ sao?"
Cậu ta nói xong, quay đầu nhìn bậc thang chỗ hội trường, "Hoắc Ngập, cậu có muốn ra ngoài không thế, người ta vẫn còn chờ ở bên ngoài này."
Hứa Niệm nghe vậy sắc mặt xấu đi, nhìn đến cô gái ở cửa có chút không kiên nhẫn.
Hoắc Ngập nghe được lời này cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng cô vẫn còn chờ, anh nói với Hứa Niệm câu chờ một lát, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thấy người ở cửa, dịu dàng cười, "Chị à, có chuyện gì quan trọng không?"
Lâm Kiều thấy anh đến gần, bị anh gọi như vậy thì có hơi ngượng ngùng, từ nhỏ cô chỉ có một mình, đột nhiên nhiều thêm một người em trai dịu dàng như vậy có chút không quen.
Cô từ trong túi lấy ra thẻ nhà ăn, "Trong thẻ của cậu có rất nhiều tiền, tôi không thể nhận được."
Hoắc Ngập nghe vậy cười cười, cũng không có ý lấy về, "Không sao, cậu cứ dùng đi, không cần khách khí."
Lâm Kiều thấy cậu không nhận, duỗi tay cầm tay anh đặt thẻ nhà ăn vào đó, "Không được, nó quá nhiều, tôi không thể lấy." Cô nhìn anh nghiêm túc giải thích, "Trên người tôi cũng có tiền, trước kia lúc rảnh cũng thường đi làm thêm, cậu yên tâm, tôi sẽ không bị đói."
Lâm Kiều nói xong lại thò tay vào túi, móc ra tiền đã chuẩn bị trước, còn có mấy xu, toàn bộ đặt vào trên tay Hoắc Ngập, "Tôi vừa rồi có gọi một ít thức ăn, hết 18 tệ, trả trước cho cậu."
Cô trả tiền xong an tâm thở ra, vẫy tay tạm biệt anh, quay người đi xuống lầu, "Cậu mau vào đi, không làm phiền cậu nữa."
Hoắc Ngập nhìn thẻ nhà ăn trên tay cùng đống tiền lẻ một lát, lại nhìn về phía người vừa rời đi, không nói gì quay trở lại bậc thang nơi hội trường, ngồi xuống tùy ý đặt thẻ ăn cùng tiền lẻ trên bàn, "Học tỷ tiếp tục đi, còn có việc gì cần tôi sắp xếp nữa không?"
Hứa Niệm liếc mắt nhìn thẻ nhà ăn trên bàn cùng tiền, tuy rằng cô ta không nghe thấy họ nói gì, nhưng thẻ nhà ăn lại là vật riêng, nữ sinh kia lại đưa cho Hoắc Ngập, khiến người khác không khỏi suy nghĩ về quan hệ của bọn họ.
Cô ta để ý Hoắc Ngập đã lâu, từ khi anh tiến vào hội học sinh đã để ý.
Thành tích của đàn em này rất tốt, lớn lên đẹp, còn dịu dàng như vậy, đối xử với mọi người đều rất rốt, cô ta chưa từng gặp qua người nào hoàn mỹ như vậy.
Trong trường học nữ sinh thích anh không biết có bao nhiêu, làm cô ta cảm thấy rất có nguy cơ, tuy biết bây giờ nên lấy việc học làm chính, nhưng cô ta lại không thể khống chế được nghĩ đến trong lớp, trong toàn khối, nhiều người thảo luận về anh như vậy, yêu thầm anh, cô ta lại có chút nóng nảy.
Cô ta cũng ít nhiều từng ám chỉ qua, cũng không biết vì sao giữa họ lại luôn tồn tại một tầng ngăn cách, tuy rằng nhìn không thấy nhưng chính là lại không gần gũi được.
Hiện tại đột nhiên có một nữ sinh tới tìm cậu, quan hệ nhìn qua còn khá thân mật, làm sao cô ta có thể không vội?
Hứa Niệm đóng nắp bút lại, "Không còn gì nữa, vừa nãy đã nói qua hết rồi, việc trong hội học sinh luôn rất phiền phức, để em vất vả rồi."
Hoắc Ngập khép vở lại, "Không sao, đều là việc nên làm."
Hứa Niệm nhìn cậu thu dọn đồ, nhớ tới nữ sinh vừa đứng ở cửa nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, ít nhất là nhỏ hơn cô ta nhiều.
Cô ta cắn môi dưới, bỗng nhiên mở miệng, "Về sau gọi tên của chị là được rồi, không cần gọi học tỷ làm gì, hơn nữa chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu."
Hoắc Ngập nghe vậy ngước mắt lên nhìn, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hứa Niệm hiếm khi nóng mặt nhưng cũng không tránh khỏi tầm mắt của anh.
Hoắc Ngập ôn hòa cười, "Được."
"Hoắc Ngập, cậu mẹ nó đang mở họp hay là đang tán gái đấy, chờ cậu cả sáng còn không được, tôi đây chờ bạn gái cũng chưa từng lâu như thế." Lý Thiệp mặc áo ngắn tay, cầm theo áo đồng phục đi tới.
Hứa Niệm nghe được lời cậu ta nói mặt nháy mắt đỏ bừng, ôm tài liệu trên tay liền đi ra ngoài.
Lý Thiệp lật người ngả trên ghế, nhìn bóng dáng Hứa Niệm rời đi, chế nhạo anh, "Cậu đúng là rất nhiều đào hoa đấy, mười nữ sinh nói chuyện thì đến chín cô gục cậu đi?"
Hoắc Ngập không nói chuyện, hiển nhiên không để ở trong lòng.
Lý Thiếp lắc lắc cổ, thúc giục cậu, "Đi thôi, đi chơi bóng rổ, Tống Phục Hành đồ dở đó, chờ cậu đến làm đông cứng không khí xung quanh đi, mỗi ngày nói được mấy câu, luôn muốn làm tôi nghẹn chết." Cậu ta nói xong dừng lại, cầm lấy tiền lẻ trên bàn, "Của cậu?"
Hoắc Ngập nhìn cậu ta, "Nơi này ngoài tôi ra còn có ai khác?"
"Mẹ nó, cậu ác thế, mấy đồng tiền xu mà cũng có, lấy ở đâu ra? Nhà bà tôi cũng không còn mấy thứ này rồi, hay chú Hoắc đóng băng thẻ của cậu rồi? Có cần phải tiết kiệm như vậy không?" Lý Thiệp cầm lấy mấy tờ tiền xu, nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, "Vẫn mới, còn có mùi kẹo, có nữ sinh nào tặng cậu, đây là phương thức theo đuổi mới sao?"
Hoắc Ngập không tỏ ý kiến, lấy thẻ nhà ăn kẹp trong sách, đứng dậy đi ra ngoài, "Đào hoa này gửi hết cho cậu."
"Thật hay giả đấy?" Lý Thiệp nhìn đống tiền lẻ trong tay, do dự một lát vẫn nhét vào túi quần.
Đào hoa sao, có ai chê ít cơ chứ?
Editor: Q17
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.