Edit: An TĩnhLục Dữ nhớ đến lời vừa nói khi nãy, nói tiếp: “Tôi là Lục Dữ, Lục trong lục địa, Dữ trong biếu tặng. Bạn gái tôi là Hứa Lộ Bạch, Hứa trong tiên giáng trần, Lộ Bạch trong đêm nay sương trắng đã rơi [1].”
[1] Một câu thơ trong bài thơ “Nguyệt dạ ức xá đệ”, câu gốc là Lộ tòng kim dạ bạch.
Sở Hòa như đang suy nghĩ gì đó, lại nhìn về phía Hứa Lộ Bạch, ranh mãnh cười một tiếng: “Không hổ là cặp đôi trời sinh nha —– Lục Dữ Lộ Bạch, Lu [2] cùng một nhà.”
[2] Chữ Lục và chữ Lộ có cách phát âm tương tự nhau, đều đọc là Lù.
Khuôn mặt Hứa Lộ Bạch trong nháy mắt đỏ lên, trợn mắt liếc Sở Hòa một cái.
“Cô chưa nói thì đó cũng là sự thật rồi.” Lục Dữ ôm Hứa Lộ Bạch, mỉm cười trông rất cởi mở, sau đó cúi đầu trêu đùa cô ấy: “Em chạy không thoát đâu, từ nay về sau, em chính là người của Lục gia rồi đó.”
Kỷ Lâm Phong nhìn dáng vẻ mỉm cười híp cả mắt của Sở Hòa, cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Nhưng khi nhìn sang dáng vẻ ân ái của cặp đôi Lục Dữ bên kia lại chịu không nổi… Kỷ Lâm Phong nhíu mày ghét bỏ, nụ cười cũng biến mất ngay sau đó.
Nhìn người ngoài yêu đương mặn nồng, cực kì nhạt nhẽo.
Sở Hòa chú ý đến biểu cảm của Kỷ Lâm Phong, nụ cười không kiềm được mà trở nên tươi tắn hơn đôi chút.
Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch không uống rượu, Lục Dữ và Kỷ Lâm Phong cũng không thể để mình thì ngồi uống còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-gio-thoi-la-rung-dong/266936/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.