Nhi thơ thẩn đi trong công viên nhìn những đứa bé chơi đùa. Cô ngồi trên ghế đá, co chân cuộn người ở trên ghế, cảm giác cả thân và tâm đều đau nhức.
“Tại sao hắn lại ở đây?”
Nghĩ tới ngày hôm qua nhìn thấy Vương Thanh Vân mà cả người cô đều run lẩy bẩy. Cô sợ hãi, cô mới trở lại cuộc sống với gia đình, bạn bè được có một tháng mà thôi. Nếu lại trở lại nơi sâu thẳm đại dương kia, lại bị bó bột trong không gian chật hẹp kia khiến cô sợ hãi. Con người luôn luôn sống với cộng đồng, cô là một người bình thường nên không muốn giống như Vương Thanh Vân sống cô độc ở nơi đó.
Nhi lại nghĩ tới Thiên, sự dịu dàng của anh, giọng nói của anh và cả sự ấm áp anh mang tới mà nức nở. Cô phải làm sao, cô có thể trốn thoát hay không, Vương Thanh Vân đã tìm tới tận nhà cô rồi, cô không chắc trên thế giới này có nơi nào hắn không thể tìm ra. Hắn có thể có gen của tất cả mọi người thì việc tìm kiếm cô đơn giản như vặt chiếc lá.
Nhi nghĩ tới những tiêu bản bị Vương Thanh Vân đưa ra làm thí nghiệm mà rùng mình. Cô tuy không bị đối xử như những tiêu bản đó nhưng cô lo sợ gia đình cô, người thân, người quen của cô sẽ là tiêu bản tiếp theo của hắn. Từng hình ảnh giữa người thân với tiêu bản đan xen hiện ra trong trí nhớ của Nhi khiến cô ngồi ôm đầu khóc nức nở.
Cũng không rõ qua bao lâu, Nhi mới hồi thần. Thà cô sống ở nơi tù ngục đó còn hơn là những người cô thương yêu phải chịu dày vò biến thành vật thí nghiệm của Vương Thanh Vân. Nhi lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt, tỉnh táo suy nghĩ cô quyết định trở về nói lời tạm biệt với gia đình anh An rồi tự mình đi tới khách sạn gặp Vương Thanh Vân. Khi gặp người nọ, cô sẽ nói rằng cô nhớ gia đình nên trở về, cô sẽ nói cô sẽ trở về với hắn. Chỉ có thành khẩn là điều tốt nhất cô có thể làm. Nghĩ xong xuôi, Nhi đứng dậy khỏi ghế đá công viên. Nhìn đồng hồ, không ngờ cô đã ngồi đó cả buổi sáng.
Nhi nhíu mày cảm nhận cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần suy nghĩ thấu đáo khiến cô thở dài một hơi. Có lẽ cô và Thiên sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau lần nữa, trở lại phòng thí nghiệm đó chắc sẽ chẳng bao giờ ra được nữa. Nhi nở nụ cười chua sót. Không biết bao nhiêu lần cô đã nghĩ lý do vì sao cô lại được Vương Thanh Vân coi trọng, chẳng phải tình yêu cũng chẳng phai tình thân.
Lê bước chân dài lê thê từ công viên trở về nhà, căn nhà hiện ra trước mặt cô nhưng lại có cảm giác lạ lẫm. Khi vừa bước chân qua cánh cổng, Nhi bỗng dưng dừng bước chân nhìn cánh cửa rồi lao nhanh vào trong nhà. Vừa mở cánh cửa, hình ảnh phòng khách lộn xộn đập thẳng vào mắt cô. Mà ở giữa căn phòng có một người đàn ông đeo kính ngồi ngả lưng vào sau ghế sô pha, ngồi bên cạnh là hai đứa bé đang cúi đầu như đứa trẻ đang làm sai. Dưới sàn nhà là một người đàn ông nhìn chật vật tả tơi đang ôm một người thân mình đầy máu. Ngay phía trước người nọ là hai người cao to đang ôm trong ngực hai đứa bé. Mọi người nghe tiếng động cửa mở thì đều quay đầu nhìn về phía cửa. Khi nhìn thấy Nhi, hai đứa bé mắt sáng lên, hô:
“Mẹ”
Mà người đàn ông chật vật tả tơi thì lo lắng nhìn cô, nhưng vì vướng bận người đàn ông đang hôn mê mà cứng ngắc ngồi dưới đất.
Hai người cao to nhìn thấy cô thì cúi đầu, nói:
“Phu nhân”
Chỉ riêng người đàn ông ngồi ở sô pha tuy nhìn cô nhưng không nói năng gì.
Nhi thu hồi ánh mắt rồi bước chân tới bên hai người ngồi dưới đất. Nhìn anh An chật vật và Tử Lăng máu đã ngừng chảy mà cảm thấy áy náy. Là vì cô nên hai anh ấy mới bị như vậy, bởi vì cô mà nhà anh bị phá hủy như vậy. Nhi ngẩng đầu nhìn một trong hai người đàn ông cao to, quát:
“Ai trong hai người đả thương anh ấy.”
Cả hai người đàn ông cúi đầu, một người nói:
“Phu nhân yên tâm, người nọ không bị thương nặng, chỉ bị hôn mê chút thôi.”
Nhi nghe vậy thì thở phào một hơi, cô bước tới trước mặt Vương Thanh Vân vẫn luôn nhìn cô nãy giờ, hai tay nắm chặt, cúi đầu nói:
“Là tôi không đúng, tôi mang bọn trẻ đi mà không báo anh một tiếng. Nhưng… nhưng anh không nên đả thương người nhà tôi.”
“Có hối hận không?”
Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết vang lên trong căn phòng, Nhi không tự chủ rùng mình một cái. Cô hiểu ý nghĩ trong câu hỏi này của anh ta. Cô không ngẩng đầu, đáp:
“Tôi xin lỗi.”
Hai đứa bé cũng run lên khi nghe Vương Thanh Vân nói, nhưng khi thấy mẹ mình khép nép nói câu xin lỗi với anh ta thì cũng vội vàng nói theo:
“Con xin lỗi.”
Vân chảy nước mắt, nói:
“Cha, là con không đúng, là con đã bảo bảo mẹ đi ra ngoài. Cha đừng giận mẹ mà.”
“Là con đưa mẹ và em ra ngoài. Cha đừng giận mẹ và em, là lỗi của con.” Thanh cũng vội vàng lên tiếng.
Vương Thanh Vân không nhìn hai đứa bé mà vẫn nhìn Nhi đang cúi đầu bất an đứng ở đó, lặp lại câu hỏi:
“Có hối hận không?”
Da đầu Nhi run lên, cô đã nhận lỗi rồi, sao còn không buông tha.
“Tôi … tôi… tôi…”
Thấy Nhi lắp bắp nói không lên lời, An vội vàng đánh gãy lời nói của Nhi:
“Anh là kẻ đã bắt cóc em gái tôi, tại sao em gái tôi phải hối hận khi trở về nhà chứ?”
Vương Thanh Vân bỏ ngoài tai lời nói của An, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nhi:
“Trở về hay không?”
Lúc này, Nhi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào biểu cảm người chết của Vương Thanh Vân. Lập tức gật đầu, đáp:
“Có”
“Nhi?”
An thấy em gái mình sợ hãi gật đầu với người trước mặt mà tức giận, Tử Lăng cũng đã nói rõ về độ nguy hiểm từ con người này cho anh biết, vậy mà em gái mình lại dám trở về với người này, không phải con bé thật sự thích người này chứ.
Nhi thấy ánh mắt lo lắng của anh trai mà chỉ đành quay đầu đi, có lẽ anh Tử Lăng đã nói về người này cho anh trai biết rồi, nhưng cô không có lựa chọn. Người này không trả thù thì thôi, một khi ra tay thì chẳng có nơi nào trên Trái Đất có thể sinh tồn được.
An nhìn Nhi quay đầu đi mà bất an, khó khăn lắm Nhi mới trở về, sống chưa được bao lâu bị mất tích, giờ lại bị bắt đi trước mắt anh bảo sao anh cam tâm. Nhưng anh nhìn vũ lực lợi hại của hai người đàn ông cao to đứng đằng trước mình, rồi lại nhìn Tử Lăng người đầy máu nằm trong lòng anh, hai đứa con của anh cũng đang bị họ nắm giữ sinh mạng mà cảm thấy mình quá bất lực.
An quay đầu nhìn Vương Thanh Vân đang ngồi ở nơi kia, giọng nói như nghẹn ngào:
“Cầu xin anh tha cho gia đình tôi! Anh tha cho em gái tôi đi!”
Vương Thanh Vân nghe giọng nói của An thì chỉ hơi nghiêng đầu nhìn An, trên môi hơi nhếch nụ cười, nói:
“Anh lựa chọn gia đình mình hay lựa chọn em gái mình.”
Lời nói này vừa dừng lại, cả An và Nhi đều xanh mặt. Nhi nhìn An bối rối rồi lại nhìn sang Vương Thanh Vân, nói:
“Tôi theo anh trở về, không được đụng tới người thân của tôi.”
Vương Thanh Vân nhếch môi, cười mỉa mai, nói:
“Em có quyền lựa chọn!”
“Anh”
Nhi giận dữ nhìn Vương Thanh Vân, đúng là cô có sợ anh ta, nhưng không có nghĩa cô không dám phản kháng anh ta, cô lựa chọn ngoan ngoan nghe theo anh ta chỉ vì lo lắng cho gia đình mình, bây giờ anh ta nói vậy là đụng tới mấu chốt của cô. Cô tin rằng nếu cần thiết, Thiên sẽ bảo vệ gia đình cho cô, nhưng cô không muốn gia đình cô và cả Thiên phải hao tâm đối chọi với người này.
“Cha, không được.”
Cả hai đứa bé chạy đến chặn trước mặt An và Tử Lăng, nói.
Thời gian qua chúng sống chung với An, được An yêu thương chăm sóc thật tâm khiến chúng rất yêu thích bác chúng. Nếu cha chúng làm tổn thương hai bác, chúng cũng không thích cha như vậy.
Vương Thanh Vân có vẻ bất ngờ trước hành động của hai bé con. Hắn cười to rồi nhìn cả ba mẹ con Nhi, nói:
“Được rồi. Được rồi.”
Sau đó, Vương Thanh Vân nhìn thẳng vào Nhi, vừa nói vừa chỉ tay vào An:
“Cho em 10 phút nói lời chia tay với hắn ta.”
Nhi nhìn Vương Thanh Vân dẫn theo hai bé con và hai người đàn ông cao to đi ra ngoài thì tới bên An, cô choàng tay ôm An, nói:
“Anh, có lẽ lần này em sẽ không còn gặp được anh nữa. Em sẽ không trở lại nữa. Anh phải bảo vệ mình và gia đình mình. Em… em xin lỗi, nếu như không phải em xuất hiện… gia đình anh đã không…” Nói tới đây, Nhi nghẹn ngào.
An dùng một tay vỗ vỗ lưng Nhi, nói:
“Em không có lỗi… Anh nhất định sẽ tìm cách giúp em thoát khỏi kẻ đó…”
Nhi lắc lắc đầu, nói tiếp:
“Anh không biết người đó có năng lực như thế nào đâu. Đừng làm điều vô ích. Anh, anh nói với anh Thiên giúp em: Em xin lỗi. Anh hãy bảo anh ấy tìm cho mình một cô gái tốt. Thứ này… thứ này anh đưa cho anh ấy giúp em…”
Nhi nói xong thì buông tay khỏi người anh An, tháo xuống một chiếc dây chuyền đưa cho An. Cô vốn muốn trộm nó đi, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Vương Thanh Vân phát hiện ra vật này, có lẽ sẽ gây hại cho Thiên. Cô không muốn điều đó xảy ra.
An nhận dây chuyền từ tay Nhi, tuy không biết vật này có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn nắm chặt trong tay. Mắt hơi đỏ nhìn em gái, anh còn chưa có mấy ngày làm tròn trách nhiệm người anh cả, vậy mà bây giờ lại vì an toàn của gia đình mà để em gái đi vào nơi nguy hiểm.
“Anh… em phải đi rồi… Anh yên tâm. Vương Thanh Vân không làm gì em đâu…”
Nhi đứng dậy nhìn An, xoay người hôn trán hai đứa bé vừa được đặt ở trên sopha đã ngủ say và không dám nhìn anh An thêm một chút. Nước mắt lăn dài hai má.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]