Tháng hai, những cơn mưa phùn nặng hạt rơi còn vấn vương cùng những cơn gió lạnh đầu xuân. Trên những con đường,tiếng học sinh nói chuyện rộn ràng.
“Đợi anh với”, Đông đang hớt ha hớt hả vừa đạp xe vừa gọi Nhi. Lúc nàyNhi đang một tay giữ ghi đông xe đạp, một tay vừa giữ ghi đông vừa cầmchiếc bánh mì kẹp ruốc thi thoảng lại cắn một miếng.
Thấy Đông chậm chạp quá, Nhi cáu kỉnh: “Nhanh lên đi anh, chúng ta sắpmuộn học rồi. Em không muốn phá vỡ kỷ lục đi học đúng giờ đâu.” Nói rồi, Nhi lại cắn thêm 1 miếng bánh mì.
“Em đừng vừa đạp xe vừa ăn như vậy, đau bụng đó mà còn không an toàn nữa.” Đông cố gắng đạp thật nhanh tới gần Nhi.
“Chúng ta còn có 5 phút nữa thôi. Không nhanh sẽ muộn học đó.” Nhi ănhết miếng bánh rồi nhìn vào đồng hồ nói. Hai má phồng lên vì miếng bánh. Không thể trách Nhi được, đang được thưởng thức mỹ vị nhân gian do đầubếp Lăng nấu, đùng một cái đầu bếp bận việc đi mất mấy ngày, nếu khôngăn bánh mì thì không được.
Cả hai đạp xe thật nhanh để kịp giờ, không ai nói với ai thêm câu nàonữa. Đông nhìn những hạt mưa phùn rơi, rồi nghĩ bụng: “Mưa đẹp quá, nhờvậy mà cây cối phát triển.”
Kíp…Kíp….
“Tới đích an toàn.” Nhi phanh xe trước cổng trường vui vẻ nhìn đồng hồreo mừng, “còn 30 giây là cổng đóng”. Cả Nhi và Đông xuống xe gấp gápbước chân tiến vào cổng.
“Ủa, hôm nay hai bạn suýt đi học muộn nhé”. Giang hôm nay thuộc tổ saođỏ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-van-luon-la-em/2988225/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.