Rầm….Cánh cửa bị đẩy ra, mọi người nghethấy giọng nói trẻ con ủy khuất mà đáng yêu của một đứa bé: “Chủ nhân,người không được bỏ lại Tiểu Xà, Tiểu Xà rất nhớ người”.
“Bịch”. Mọi người quay người lại thì thấy một đứa trẻ có da dẻ phấn nộnvì quần áo rộng thùng thình không phù hợp với cơ thể mà kéo ngã cảngười. Cậu bé ủy khuất, ngồi bệt xuống sàn nhà, nước mắt tràn trề, nhìnchằm chằm Nhi.
Nhi ngẩng đầu nhìn thấy đứa nhỏ, Tiểu Xà biến thành hình người thật sựrất đáng yêu bởi đó chính là phiên bản nhỏ của Nhi khi là Hỗn Huyết, Nhi nhìn Thiên, gỡ tay Thiên trên tay mình rồi nhảy xuống khỏi lòng Thiên,bước từng bước hướng Tiểu Xà, mọi người thấy Nhi bước đi thì tự độngtách ra nhường đường cho Nhi. Nhi dừng lại rồi vươn tay ôm Tiểu Xà vàolòng:
“Đừng khóc, Tiểu Xà.” Tiểu Xà thấy Nhi ôm mình thì ngừng khóc, nhưng vìkhóc quá nhiều nên vẫn sụt sịt nước mũi, nhưng vì sợ làm bẩn áo Nhi màdùng áo mình lau đi nước mũi.
“Người sẽ không bỏ lại em chứ” Đứa nhỏ vừa lau nước mũi vừa nhìn Nhi với ánh mắt tha thiết.
“Vì sao lại hỏi vậy, Tiểu Xà”, Nhi vuốt ve mái tóc đứa nhỏ.
“Là họ nói.” Tiểu Xà đưa tay chỉ về Mars và Platofe”Họ nói Ngài ấy vìquá nhung nhớ người nên tạo ra một người giả cho khỏi nhớ nhung.” TiểuXà ủy khuất nhìn về phía Thiên. ” Rõ ràng em ngửi được mùi của chủ nhân, họ lại bảo là do biến hình bị rối loạn khứu giác. Người nói đi Người là chủ nhân thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-van-luon-la-em/2988189/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.