“Anh đi trên con đường năm xưa
Bồi hồi nhìn theo cơn gió
Cuốn những cánh hoa anh đào
Anh bỗng nhớ những tháng năm nào đôi mình sánh bước bên nhau lặng im nhưng sao thấy vui trong tim
Em chẳng biết bây giờ nơi đâu chỉ còn nơi đây chôn dấu những ký ức vui ban đầu
Nhưng anh thấy trong tim không còn đớn đau
Chỉ còn tiếc nuối và nỗi nhớ chưa hề nguôi….”
.............
Đông nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn hàng cây đang dạt dào tiếng gió. Tự dưngnghĩ tới mái tóc vàng bay trong gió và dáng người nhỏ nhắn ở công viênngày hôm qua.
“Sao mới sáng sớm mà ông như người trên mây vậy?” Sơn áp sát mặt mình vào mặt Đông, nhíu mày hỏi. “Tại không gặp được Nhi hay vì tiếc nuối không kịp xin số điện thoạicủa cô bé tóc vàng xinh đẹp ngày hôm qua vậy? À, cô ta có kiểu tócgiống nhân vật Sailormoon, chắc là fan hâm mô của amine đó nhỉ. Chưabiết chừng tên gọi cũng là Ưsagi….” Sơn ngửng đầu, hai tay đan để sauđầu, chân bước chân nhún quanh quẩn bên bàn học của Đông.
“ Ừm, sao mà tớ không nghĩ ra nhỉ. Đúng rồi, Sơn, cậu là thần may mắncủa tớ đó.” Đông đứng dậy bất ngờ trước con mắt tròn xoe ngạc nhiên củaSơn và nắm tay Sơn nói ríu rít. “Chắc chắn là vậy rồi. Chiều nay mìnhphải tới đó mới được”.
“Cái gì vậy, tự dưng hành động kỳ cục vậy?” Sơn ngạc nhiên hỏi: “Khônglẽ học nhiều thành động kinh à?” Sơn gãi gãi vành tai nhìn Đông.
“Đúng là lạ ghê.” Lan Hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-van-luon-la-em/2988116/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.