Phòng trang điểm của bà ấy thông với phòng ngủ, để khi tỉnh dậy có thể tới thẳng đó mà không bị ai nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn đang mơ ngủ vì chưa tỉnh táo. Không chỉ dành cho trang điểm, đây còn là phòng thay đồ. Tôi nhìn sơ qua tủ quần áo trước mắt, toàn là thương hiệu nổi tiếng, có bộ còn hơn trăm triệu. À phải rồi, khi bước vào phòng trang điểm, Đông Dương bị đuổi ra ngoài vì: chật chỗ. Mặc dù căn phòng này nó còn rộng ngang ngửa với phòng lễ tân của mấy cái khách sạn sang trọng. Đến mức, cái bàn trang điểm to lớn hay những tủ quần áo cũng không che lấp đi được sự trống trải nơi đây.
Nhưng bà Hoàng Thảo vội nhận ra, bởi vì ghét màu son nhạt nên nơi đây chỉ toàn là son đậm - hoàn toàn không phù hợp với tôi. Nên vội nói lời xin lỗi rồi lái con xe Rolls-Royce của mình đi mua, hẹn ba mươi phút sau sẽ quay về. Tôi thật không hiểu tại sao phải phiền hà tới vậy trong khi bà ấy hoàn toàn có thể nhờ giúp việc của mình đi mua, hay là do chỉ tin tưởng vào con mắt chọn sản phẩm của mình?
Ở một mình trong căn phòng trống này, tôi đã nghĩ sẽ rất chán nản và cô đơn. Đó là tôi nghĩ thế thôi, nhưng thật ra tôi chẳng hề một mình! Kế bên tôi là một người khác nữa! Khi bước vào phòng và thấy anh ấy, tôi đã ngơ ngác và hoang mang cực kỳ!
- Trước đó, ở nhà em đã skincare rồi phải không?
- À, vâng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-tu-huyen-hoac/3559013/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.