Tôi quyết định đi đến quán pub trong chung cư, có rất ít người đến đây nên xem ra tôi sẽ được yên tĩnh một chút. Tôi cầm ly rượu vang lên, nhẹ nhàng đưa môi lên thành ly và thưởng thức hương vị của nó. Đúng lúc đó, một người con trai bước lại và ngồi xuống bên cạnh tôi. Nụ cười cậu ta trông vẫn ranh ma giống hệt như thường ngày:
- Đôi môi đó đã hôn bao nhiêu cô gái rồi hả? Hôm nay lại có thêm một cô bé sa lưới rồi sao?
- Nói nhiều. Cút về nhà mày luyện đàn cho ngày mai đi.
- Lạnh lùng quá vậy? Muốn xem thử trình độ tao thế nào không? Ở đây có cây đàn piano, tao đàn thử cho.
Chẳng đợi câu trả lời của tôi, cậu ta ngay lập tức rời đi và bước tới cây đàn sang trọng đó. Sao không nói thẳng là muốn khoe mẽ đi? Làm màu rằng muốn tôi xem thử trình độ làm chi, vốn dĩ từ ban đầu đã muốn đàn rồi.
Tôi không thèm quay mặt lại nhìn, nhưng âm thanh của từng nốt nhạc nhẹ nhàng sâu lắng nhưng mang một nét buồn rười rượi vang lên từ cây piano đó tôi đều lắng nghe hết. Vô cùng chuyên nghiệp, như một nghệ sĩ piano thực thụ vậy, mà chắc đó cũng là nghề của cậu ta trong tương lai mà.
Nó tên Trương Minh Triết, trái ngược với cái tên, thằng đó không hề thông minh hay sáng suốt chút nào, ngược lại còn vô cùng ngu ngốc và có chút khốn nạn, còn rất khó ưa và ồn ào nữa. Âm nhạc là thế mạnh duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-tu-huyen-hoac/3559011/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.